14 câu thơ giữa của bài trao duyên đã cho ta thấy được tâm trạng của Thúy Kiều là khổ đau. Văn mẫu lớp 10: Cảm nhận của anh chị về tâm trạng của Thúy Kiều qua đoạn trích: Chiếc vành với bức tờ mây….Rưới xin giọt nước cho người thác oan được VnDoc.com tổng hợp và sưu tầm gồm các bài văn mẫu lớp
♥ Cổ đại ♥ Duyên Làm Phu Quân - xuyên viêt, trọng sinh, sủng - Hoàn; TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile Hướng dẫn đăng truyện trên website mới Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng.
Để phân biệt các cấp độ Phú, Quý, bần tiện, người ta chia ra làm 3 cấp. Thượng cách Được giải thích như có chức vị lớn, phú quý hiển hách với điều kiện phải thật hoàn toàn nghĩa là Mệnh Cục tương sinh, âm dương thuận lý, hội đủ chính tinh trong cách đó và quy
BẠN ĐANG ĐỌC. Duyên Làm Phu Quân - xuyên viêt, trọng sinh, sủng - Hoàn (CV+PN) Romance. Converter: tamquay - TTV Một cái là một khi xuyên việt; trở thành độc nam phụ kiếp trước giết chết đệ nhất người cơm hộp muội.
Trúc Đồng nói."Ta vốn cho rằng Thiên quân sẽ cho đệ đệ hắn bảo bối gì đó có thể làm cho đệ đệ của hắn thức tỉnh hoặc là lợi hại hơn, thay thế hắn làm việc.". Vân Niệm Niệm chế nhạo nói, "Kết quả là cái tên không tim không phổi này, nửa điểm cũng
Nơi này gần giống như thư viện ở địa thành, bất luận là phu tử hay tàng thư đều là những thứ làm cho các học sinh ở hương trấn xung quanh Lâm Thanh hướng tới.
Duyên Làm Phu Quân - xuyên viêt, trọng sinh, sủng - Hoàn (CV+PN) Romance Converter: tamquay - TTV Một cái là một khi xuyên việt; trở thành độc nam phụ kiếp trước giết chết đệ nhất người cơm hộp muội. Một cái là bi phẫn trùng sinh, kiếp trước cùng nam nữ chủ đấu đến kết văn mới không cam tâm tắt thở độc nam phụ. Cơm hộp
Đọc truyện Duyên Làm Phu Quân của tác giả Tâm Nhụy, luôn cập nhật chương mới đầy đủ. Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Tiểu muội vô dụng quanh quẩn đi tìm lương duyên lại rơi vào tay độc nam phụ, độc nam phụ luôn đi tìm cách báo thù lại ngã vào hũ mật
Vay Tiền Online Chuyển Khoản Ngay. Editor Thanh Việt Hôm nay quý phủ Kim ngoại lang mua thêm một đám nô tỳ mới, có một số người ký khế ước bán đứt*, một số chỉ ký khế ước cầm cố* làm việc từ 5 năm đến 10 năm. Như vậy, nô tỳ bán đứt đều bị bán từ nơi xa hoặc vùng ngoại ô gần kinh thành tới đây. Loại người này không phải mất tích người nhà không tìm ra mà bị chính người nhà bán cho bọn buôn người, không mong có ngày trở về. Nhưng ký khế ước cầm cố lại khác, chẳng qua nhà những cô nương đó gần đây có chút khó khăn, bán họ có thời hạn để tiết kiệm lương thực trong nhà, người nhà cũng không tính bán họ đi làm kẻ hầu cả đời, chỉ cần chờ hết thời gian làm việc trong khế ước là có thể được thả về đoàn tụ với gia đình. * khế ước bán đứt = tử khế, có hiệu lực đến chếtKhế ước cầm cố = hoạt khế Phần lớn các nhà giàu dùng nô tài bán đứt, cho nên chỉ những nô tài bán đứt mới có thể làm việc trong hậu viện. Nhưng những nô tài đó ngoại trừ được người phía trên tự mình chọn lựa, nếu không trước ba đời rất khó lọt vào mắt xanh của người phía trên, vì chủ tử luôn tin tưởng người tự tay mình đào tạo nuôi dưỡng hơn là nô gia được mua từ ngoài vào. Người tiếp đón nhóm nha hoàn mới hôm nay là đám thô sử ma ma thông thường ma ma làm việc nặng, lúc này đang tiến vào viện để dạy dỗ. Bọn họ hòng nghĩ muốn dạy bảo một số quy củ đơn giản trước khi đám nha đầu đó bước chân vào viện để học quy củ. Làm vậy để các ma ma cấp cao hơn nhìn vào, hơn nữa chỉ cần một hai người trong đám nha hoàn được chọn thì thô sử ma ma nào đã dạy quy củ cho họ sẽ được thưởng lớn. Thế nên bọn họ đều cố gắng để dạy dỗ đám nô tỳ mới. Đầu tiên phải tách nô tỳ hoạt khế và tử khế ra, hai loại này có tương lai khác nhau, đường đi cũng khác. Đa phần nô tỳ cầm cố sẽ được phân làm việc ở ngoại viện để làm nha đầu làm việc nặng. Nhưng nô tỳ bán đứt lại được phân đến vị trí còn trống trong hậu viện. Bắt đầu làm việc luôn không có việc gì nhẹ nhàng tốt đẹp, nhưng được ăn no cũng đã may mắn rồi, nếu thật sự có bản lĩnh hoặc gặp cơ hội thì sẽ có thể được làm việc ở hậu viện của phu nhân hoặc nội viện của các cô nương, đối với bọn họ là một may mắn lớn hiện giờ. Ai cũng muốn đi lên chỗ cao, dù là nô tài thì cũng vậy, tiểu nô tài bị trung nô tài đè nặng ở phía trên, trên trung nô tài còn có đại nô tài, nhưng thăng lên đại nô tài thì vẫn thấp hơn nô tài bên người chủ tử một cái đầu. Đây là quy củ, cũng là hiện thực tàn khốc. Từng thô sử ma ma xoa tay hằm hè, hận không thể lập tức tuyển các nha đầu có tài để lập công, như vậy chẳng những bọn họ có thể làm việc trong nội viện, mà người nhà cũng có thể chuyển từ nơi thô sơ tập trung những người làm nặng nhọc ở phố sau đến nơi ở của các gia nô cấp cao hơn. “Điền ma ma, đây là khế ước của các nha đầu cầm cố, ngươi mang đi trước đi”. Hôm nay Trương ma ma phụ trách ngoại viện, bởi vì bà có quan hệ thân thích ngoằn ngoèo với con dâu của tổng quản từ trước nên bà tiếp nhận việc quản giáo chuyện tốt xấu của các nha đầu ký tử khế trong viện. Mà Điền ma ma không có chỗ dựa gì nên cũng nhịn sự hống hách của Trương ma ma, nhịn cơn tức này xuống, quay lưng trợn mắt lên, đưa một hàng tiểu nha đầu đi qua sân khác. Trương ma ma sắp xếp xong, dương dương tự đắc hất cằm lên, cho đến khi không còn thấy bóng dáng Điền ma ma nữa mới ho khan một tiếng, lạnh mặt nói “Ta là Trương ma ma người sẽ dạy các ngươi quy củ. Các ngươi sẽ ở viện này trong vài ngày, nhớ quản mắt, miệng, tai của các ngươi cho tốt. Việc không nên thấy thì đừng nhìn, không nên biết đừng nghe, càng không được nói bậy. Nếu không sẽ bị đánh chết cũng không ai giải oan cho các ngươi, các ngươi khác nhóm cô nương vừa rồi, người ta sau 5 đến 10 năm đã có người tới bảo lãnh.” Phái Quốc có quy định, phàm là không ký tử khế, chủ nhân cũng chỉ có quan hệ thuê - mướn với nô tài, những người đó không phải là gia nô chân chính, nên nếu mất mạng, cũng sẽ khiến gia chủ vướng phải nhiều phiền toái. Quả nhiên nghe xong lời này, không ít nha đầu tái mặt, thậm chí còn có tiếng nức nở truyền đến, mọi người cũng nghe lời cẩn thận hơn. Trương ma ma giáo huấn xong, cảm thấy miệng lưỡi khô đắng liền cắt xén những điều vụn vặn trước sau, chuẩn bị đưa các nha đầu đi nhận phòng, sắp xếp tốt chỗ ở cho bọn họ. Nhưng chưa chờ bà ta quay người lại thấy một ma ma khác đột ngột đứng lên, đi ra cửa. Trương ma ma hoài nghi, cho đến khi bà ta nhìn thấy cô nương ở cửa viện thì lập tức bày ra khuôn mặt nịnh nọt, đầy vui mừng đi đến. Cô nương ngoài viện cùng lắm chỉ khoảng mười tuổi, một thân váy màu hồng cánh sen, nước da trắng trẻo xinh xắn, trên người nàng lại bộc lộ tư thái nhàn nhã, người đeo đầy trang sức bạc, đám người trong viện này không ai có thể sánh được với nàng. “Trương ma ma, Liễu ma ma, hai ngươi đều ở đây à?” Giọng nói mềm mại không xương như bông xốp, mang theo âm thanh ngây thơ đặc trưng của một đứa trẻ, một đôi mắt to đang tràn ngập ý cười, đôi môi phấn hồng hơi nhếch, cả người như đang phát ra ánh sáng rực rỡ. Trương ma ma cướp lời cười nói “Tất nhiên rồi, Tiên Tiên cô nương sao lại tới đây?” Nữ hài kia mím môi đáp “Đại phu nhân hỏi có phải hôm nay sẽ có nha đầu được phân tới không, nương ta liền sai ta làm chân chạy việc, ta cũng không lười biếng được.” “Chao ôi! Sao có thể làm phiền cô nương tự mình tới chứ? Nơi này rất hỗn loạn, cô cô nương chỉ cần phái bừa một người tới là được.” Liễu ma ma khó khăn lắm mới tìm được lúc để chen miệng, bà ta cười đến nỗi các nếp nhăn co rúm vào. Nữ hài hơi lắc hai búi tóc xoắn ốc* trên đầu, chỉ cười không đáp, rồi lại nhìn bọn nha đầu gầy yếu trong viện, trong lòng có tính toán, liền nói “Mấy ngày nay đã làm phiền Trương ma ma tốn nhiều tâm huyết, nương ta nói trong viện đang thiếu người vẩy nước quét sân, đang chờ người được phân công qua đây.” “Được được, ma ma ta bảo đảm có thể sắp xếp ổn thoả chuyện này!” Trương ma ma kín đáo liếc nhìn Liễu ma ma một cái, vội đáp. Nữ hài thấy đã nói xong mọi việc liền cáo từ xoay người ra ngoài. Một thân quần áo và đám trang sức bằng bạc lung linh đầy trên người nàng khắc thật sâu vào đáy mắt của nhóm tiểu nha đầu, không ít người lộ ra ánh mắt hâm mộ ghen ghét. Có lẽ do thấy mặt Trương ma ma lộ ra nụ cười, cũng có thể do thực sự tò mò không hiểu quy củ nên có người cẩn thận hỏi “Ma ma, đó là cô nương nào trong phủ sao?” Trương ma ma thu hồi lại ý cười, khinh thường nhìn nha đầu đó “Các cô nương trong phủ làm sao có thể bị hạng hạ tiện như các ngươi nhìn thấy. Vị mà các ngươi vừa thấy bình thường ít đặt chân ra khỏi nội viện, tuy rằng không phải là cô nương thân sinh của lão gia, nhưng cũng là quý nhân các ngươi dùng thiên lí mã cũng không đuổi kịp, dù người ta là nô tài cũng nhiều quyền lực hơn các ngươi. Nương của cô nương đó là người luôn hầu hạ bên cạnh Đại phu nhân, đến cả Đại phu nhân cũng yêu thương người đó. Vừa nãy có nhìn thấy đống bạc sức được nàng đeo trên người không, đều là bạc ròng* cả, dùng thù lao cả đời này của các ngươi mà mua được cũng là phúc khí lớn.” * Bạc ròng, bạc đủ tuổi bạc và vàng thường được thêm kim loại để tạo hình, bạc đủ tuổi giống như vàng đủ tuổi. Loại vàng 9999 mà các bạn hay nghe là loại vàng đủ tuổi, có đến 99,99% là vàng, còn lại là kim loại. Vậy nên bạc đủ tuổi rất đắt. Những nha đầu đó xấu hổ cúi đầu, có người còn vuốt sợi dây cỏ buộc trên bím tóc, nghĩ tới vị cô nương hồi nãy liền trào lên một sự khao khát trong lòng. Không nhiều lời nữa, Trương ma ma tiếp tục hoàn thành công việc bị gián đoạn, mà đi từ ngoại viện vào trong Diêu Tiên Y liền thu lại sự hồn nhiên ngây thơ hồi nãy, bước chân đi nhanh hơn vào nội viện, còn tán gẫu hai câu với ma ma giữ cửa. Nàng liền tiến vào hành lang gấp khúc để đi vào chính phòng. Dọc đường đi gặp không ít nha đầu nương tử, Diêu Tiên Y đều chào hỏi, có thể thấy quan hệ của nàng với mọi người không tồi. Tiên Y còn chưa đến đại môn của chính phòng thì nha đầu canh cửa Tú Châu đã đi lên đón, nhỏ giọng nói “Cuối cùng ngươi cũng về rồi, hồi nãy phu nhân có hỏi vài câu về ngươi.” Tiên Y vội hành lễ với nàng ta, nói “Nương ta bảo ta đến tiền viện nhìn mấy tiểu nha đầu mới tới một cái, không ngờ phu nhân lại tìm ta.” Tú Châu kéo bàn tay nhỏ của Tiên Y, đi tới bậc thang, trong miệng còn oán trách nói “Trần ma ma cũng thật là, việc nhỏ này tuỳ tiện sai một người nào đó đi là được, chúng ta là người thế nào, đám người kia là người như thế nào, đừng làm bẩn mắt chúng ta chứ.” Tiên Y cũng không giải thích, chỉ cười hì hì quấn lấy nàng ta hỏi tâm tình của Đại phu nhân. Khi biết được Đại phu nhân vừa về từ viện của Lão thái thái thì trong lòng đã hiểu rõ. Ở giữa cửa là hai tiểu nha đầu đang đứng hai bên tấm mành cửa, vừa nhìn thấy hai người kia đi tới liền tươi cười chạy nhanh ra vén mành lên. Tú Châu không liếc mắt nhìn hai nha đầu này một cái liền mang Tiên Y đi vào. Tiên Y cúi đầu coi như nhìn việc này nhiều lần đã quen rồi, cũng không có gì đặc biệt. Khác lạ ở chỗ đây là chính phòng của Đại phu nhân, tuy rằng Viên ngoại lang có không ít đồ cổ tranh chữ nhưng lại không hề tráng lệ huy hoàng, chỉ có một bức bình phong ở cửa phòng ngủ. Nó được thêu như bình phong hoa cỏ thông thường được ưa chuộng, nhìn qua không có gì đặc biệt, tấm bình phong cũng không quá lớn nhưng được thêu hình tiên nữ hái hoa sen, nàng có tư dung đẹp đẽ nhu hoà, bàn tay trắng và làn váy xanh. Dưới chân nàng là một bông sen đang nở rộ, bốn phía như phảng phất tiên khí nhàn nhạt. Nghe nói đây là của hồi môn của Đại phu nhân khi xưa được trong cung ban thưởng, do sư phó có tay nghề tốt nhất trong cung làm ra, đây là vật Đại phu nhân yêu thích nhất trong phòng này. Vòng qua tấm bình phong, Tiên Y đi vào phòng khách bên ngoài phòng ngủ, quả nhiên Đại phu nhân đang ngồi trên ghế chủ toạ, mặt không hỉ nộ bình tĩnh uống trà. Còn mẫu thân của Tiên Y - Trần ma ma đang cẩn thận đứng bên cạnh hầu hạ. Đại phu nhân thấy Tiên Y tiến vào, sắc mặt hơi hoà hoãn, tùy ý hỏi “Ngươi vừa đi chơi ở đâu vậy?” Tiên Y bình tĩnh, nghịch ngợm chớp mắt nhưng rất quy củ hành lễ đáp “Hồi phu nhân, nô tỳ vừa tới tiền viện xem các nha đầu mới đến.” Đại phu nhân nghiêng đầu nhìn Trần ma ma đang rũ mắt, hơi trách móc nói “Có thể biết chắc là mẫu thân ngươi bảo ngươi đi, con bé là ai, sao có thể làm người chạy việc như vậy. Có rất nhiều nha hoàn trong viện, sao không sai đi.” Tuy Trần ma ma nghe ra ngữ khí Đại phu nhân không vui nhưng vẫn không hề hoang mang nói “Đã làm phu nhân lo lắng rồi, dù sao con bé cũng chỉ là một nha đầu, không thể vì được phu nhân yêu quý mà tự coi mình là nhất được.” Khi Đại phu nhân nghe được lời này quả nhiên tâm tình tốt hơn nhiều. Bà ta xuất thân có nhiều quy củ, không sợ vì nương của con bé cho chút của hồi môn lại được mình yêu thương mà hống hách. Cho dù nó thật sự là một tiểu nha đầu hiểu chuyện thì vẫn phải phòng ngừa, bà ta không muốn mang tai tiếng gì. Được chủ tử yêu thương là phúc, nhưng ỷ vào cái đó mà khoe khoang không thấy vị trí thật sự của bản thân thì bà ta cũng không có ý định sẽ giữ lại bên người. “Ngươi xem nương ngươi nói lời này thì chính là không thương ngươi, tới đây, phu nhân thương ngươi. Tiên Tiên, nói cho phu nhân biết ở tiền viện ngươi đã thấy cái gì nào?” Đại phu nhân cảm thấy người trong viện mình đều hợp ý mình nên liền ném chuyện không vui ở viện Lão phu nhân ra sau đầu. Khoé miệng Tiên Y cong lên, nàng cong gối, mỉm cười ngọt ngào mang theo sự hồn nhiên của thiếu nữ đi tới. *Búi tóc hình xoắn ốc-Thanh Việt Văn án dịch muốn xoắn não, phần đầu chương một dịch cũng xoắn não. Thức khuya thức hôm đánh máy còn bị đau bụng. Bi đát quá!!!
Đánh giá từ 19 lượt Bạn đang đọc truyện Duyên Làm Phu Quân của tác giả Tâm Nhụy. Một người xuyên không, trở thành nữ nhân vô dụng bậc nhất bị nam phụ giết chết ở kiếp người bi phẫn trọng sinh, kiếp trước là nam phụ đấu với nam nữ chính đến khi hết truyện thì không cam lòng mà tắt muội vô dụng quanh quẩn đi tìm lương duyên lại rơi vào tay độc nam phụ, độc nam phụ luôn đi tìm cách báo thù lại ngã vào hũ mật của tiểu muội vô nắm tay nhau đi tới phía trước, tiểu muội vô dụng phát hiện, truyện trạch đấu kịch liệt đã biến thành truyện điền văn sủng ngọt từ khi nào thế?Truyện hư cấu, không cần chứng thực, nam chính trọng sinh, không thích chớ nhảy yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Ngọc Thể Ngang Dọc hoặc Lãng Mạn Của Anh
Editor Thanh Việt Nói đến chuyện này, Đại phu nhân rất đồng cảm, nếu không Chu di nương từ đâu tới, sinh ra lão tứ như thế nào? Nhưng bà ta cũng biết làm mẫu thân và làm bà bà là hai việc khác nhau. Dù bà ta chịu khổ ở chỗ lão thái thái phải chăm lo cho thiếp thất, nhưng bà ta cũng không ngăn nhi tử mình nạp thông phòng, chơi mấy loại nha đầu. Chỉ cần đừng quá khác người thì bà ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua việc lão đại bắt nạt đám con trắc thất, dù sau này đại tức phụ vào cửa cũng gặp phải tình huống giống nữ nhi bà ta thì bà ta cũng sẽ ra lựa chọn như bà thông gia. Bà bà tức phụ là kẻ địch trời sinh, rất hiếm hoà hợp với nhau, nhưng bà ta cũng không nói những lời này trước mặt nữ nhi. “Con cũng đừng tức giận mà hại thân, nếu thật sự quá khó sống thì nương và cha con nói chuyện cùng công công con nhé?” Đại phu nhân cảm thấy bà bà của nữ nhi ứng xử rất bình thường, nhưng dù sao đây vẫn là nữ nhi mình, không khỏi có phần thiên vị trong lòng. Kim Xảo Linh xua tay, trấn an mẫu thân “Đây là chuyện của nữ nhân chúng ta, nếu tìm công công con, lúc con trở về sẽ sống không yên ổn, vẫn cứ nên để nguyên, mọi việc không thể hoàn toàn theo ý bà ta mà thôi.” “Con à, con như thế này…” Nhìn đôi mắt nữ nhi lạnh lùng, lòng Đại phu nhân tràn ngập đau xót, ôm nữ nhi gạt lệ “Đây chính là thói đời, chỉ có nữ nhân chịu khổ.” “Không sao, nhà ai mà chẳng có vài tiểu thiếp thông phòng, hiện giờ con cũng đã có con rồi. Hơn nữa Phái quốc chúng ta luôn coi trọng con dòng chính, cho dù bọn chúng sinh được nhiều con thì sao, đừng hòng lấy được một mái ngói của con con.” Kim Xảo Linh thư thái nói, dựa vào nương mình “Nhưng thân thể con bây giờ vẫn rất quan trọng, bà bà con lại muốn đứa thứ nữ trong nhà bà ta đặt chân vào nhà con, con không yên tâm lắm. Nếu bà ta muốn nạp thiếp cho tướng công cũng được thôi, nhưng phải nói một tiếng với con.” “Ý con là?” Đại phu nhân liếc mắt nhìn Xuân Cảnh một cái, Xuân Cảnh lập tức đi cùng nha đầu thiếp thân của Kim Xảo Linh ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Đại phu nhân và Kim Xảo Linh. “Mẫu thân, con thấy Xuân Cảnh không tồi, người cho con được không?” Mắt nhìn Xuân Cảnh đã khuất sau tấm màn, Kim Xảo Linh nhỏ giọng hỏi mẫu thân. “Dù sao nó chỉ là một nha đầu, không có gì luyến tiếc, nhưng bà bà con cũng muốn đưa ả thứ nữ kia cho con rể.” Đại phu nhân chần chờ nói. “Thân phận chẳng là gì, ai mà không biết những thứ nữ trong nhà bà ta toàn là đồ chơi, sợ là còn không sạch sẽ bằng nha đầu phủ ta, nhưng mà…” Kim Xảo Linh kéo tay Đại phu nhân, tạm dừng một chút rồi hỏi “Nha đầu Tiên Tiên đã bao lớn rồi?” “Hình như một hai tháng nữa sẽ được mười bốn tuổi.” Đại phu nhân nhíu mày nhưng vẫn đáp. “Vậy cho nàng ta đi cùng con luôn đi.” Kim Xảo Linh hơi cúi người, tránh ánh mắt Đại phu nhân, không chút hoang mang nói. “Con bé mới mười ba tuổi thôi!” Đại phu nhân kinh ngạc, không đồng ý nói. “Nương cũng nói tính cả tuổi mụ qua hai tháng nữa thì nó cũng đã mười lăm, nếu đưa đến chỗ con để con nuôi hai năm là trung thành với con rồi, gương mặt nha đầu đó còn sợ không câu hồn được tướng công con sao?” Kim Xảo Linh cười lạnh, nhớ đến biểu tình của trượng phu khi nói đến thứ nữ nhà mẫu thân hắn lại không nhịn được bực bội trong lòng, mình cũng là nhất đẳng mỹ nhân nhưng khi cưới về lại không được hắn coi trọng. Vậy nàng ta liền nuôi một mỹ nhân trong phòng, để hắn xem được không sờ được, đến nỗi về sau luôn muốn nhìn thấy nha đầu này. “Đúng là làm bậy!” Đại phu nhân nhớ tới gương mặt Trần ma ma ân cần và bộ dáng Tiên Y ngọt ngào, liền lắc đầu nói “Không nói đến chuyện nuôi một tiểu hài tử như vậy có ích lợi gì, nếu tương lai hiền tức thật sự bị câu mất thì con hối hận cũng không kịp.” “Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi, chỉ cần không cho nó sinh nghiệp chủng là được, hơn nữa chơi đồ chơi nhiều cũng chán, thể nào hắn cũng sẽ lại tìm thú vui khác.” Kim Xảo Linh không thèm để ý nói, không hề nhớ đến chuyện trước khi nàng được gả đi đã từng cùng ăn chung chơi chung với Tiên Y. Ngay cả Đại phu nhân cũng cảm thấy không ổn, nhưng dù sao nữ nhi mới là miếng thịt trên người bà ta, tất nhiên vẫn thiên vị hơn. Nhưng Trần ma ma là phụ tá đắc lực của bà ta, còn vài lần thỉnh cầu bà ta cho mình được tự chọn hôn sự cho nữ nhi. Hơn nữa Diêu tổng quản cũng vì cứu lão gia mà mất mạng, nếu thật sự đưa Tiên Tiên đi làm quân cờ cho nữ nhi mình, sợ rằng người khác nhìn vào sẽ lạnh tâm. Có lẽ vì thấy Đại phu nhân do dự, hoặc Kim Xảo Linh cũng nghĩ Diêu Tiên Y quá nhỏ tuổi nên giọng điệu nàng ta mềm lại “Chuyện này tất phải thương lượng với Trần ma ma, lần này con chỉ mang Xuân Cảnh đi. Thôi chúng ta đi đến chỗ lão thái thái nào, đỡ phải nghe bà ấy giáo huấn.” Đại phu nhân thấy nữ nhi mình không kiên quyết với chuyện này, liền thầm thở phào, vô cùng vui vẻ đi cùng nữ nhi đến viện lão thái thái. Tiên Y hoàn toàn không hay biết mình suýt nữa bị người ta đóng gói đưa đi làm đồng dưỡng thiếp thiếp được nuôi từ nhỏ, nàng đứng canh ở ngoài cửa một lát thì vào thiên phòng chờ, không ngờ chẳng lâu sau bên ngoài đã truyền tới tin Đại phu nhân và Đại cô nương đi thỉnh an lão thái thái. Tiên Y thân phận thấp, lại không được truyền gọi nên nàng an tâm ở lại thiên phòng. Nhưng lát sau lại thấy Tú Châu vẻ mặt buồn bực đi từ bên ngoài vào, miệng mấp máy liên tục, hốc mắt đỏ ửng ẩm ướt, thường ngày hay đi cùng nha đầu Thuý Châu nhị đẳng nhưng hôm nay lại không thấy Thuý Châu đâu. Tiên Y khó hiểu, ngoan ngoãn rót cho Tú Châu chén nước rồi hỏi “Thuý Châu tỷ tỷ đâu?” “Nàng ta tốt số, được theo Đại phu nhân đến viện lão thái thái.” Tú Châu tức giận ngồi trên ghế uống nước, trong giọng nói toàn vị chua lòm. Tiên Y cũng thấy kì lạ, bình thường Đại phu nhân toàn mang theo mẫu thân nàng và hai Đại nha đầu, sao lần này lại đưa cả Thuý Châu. Nhưng nàng vừa định hỏi đã thấy Tằng ma ma đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt bà ta toàn ý cười, nhìn thấy Tiên Y lại lộ ra sắc mặt tiếc hận. “Hai nha đầu các ngươi lại còn chạy đến đây lười biếng.” Tằng ma ma ngồi xuống một bên tự rót nước, uống cho nhuận giọng mới nói. “Nhìn Tằng ma ma như sắp có chuyện tốt?” Tuy Tằng ma ma không được Đại phu nhân tin tưởng nhưng dù sao cũng là ma ma nhất đẳng, quản lí việc chính viện, Tú Châu cũng có chút nịnh bợ hỏi. “Cũng không hẳn. Cho dù tốt cũng không tới phiên ta.” Tằng ma ma dùng khăn tay phủi tro bụi trên vạt váy, liếc nhìn Tiên Y nói “Vì sao Đại phu nhân lại mang theo Thuý Châu tới viện lão thái thái à? Bởi Xuân Cảnh không đi nên nàng ta được hưởng phúc phận này.” Lòng Tiên Y nhảy dựng, tuy nàng có quan hệ không tồi với bọn nha đầu trong viện nhưng ấn tượng tốt nhất với Xuân Cảnh và Thu Cảnh, đặc biệt là Xuân Cảnh. Tính tình nàng ấy không kiêu ngạo, không nóng nảy, rất trầm ổn, cũng rất trung thành với Đại phu nhân, đối xử với các nha đầu khác cũng rất hiền hoà. Quan trọng nhất là lòng dạ không tồi, không thích lượn lờ trước mặt các thiếu gia, nghe nói nàng ấy đã tính đến hôn phối cho mình, là ca ca hàng xóm của Xuân Cảnh, hai người quen biết từ nhỏ, chỉ chờ phu nhân ân điển là có thể làm tức phụ trong phủ. “Xuân Cảnh tỷ tỷ sẽ được đưa đi làm thiếp chỗ Đại cô gia?” Tú Châu cả kinh đứng lên, âm thanh lớn hơn. Nhưng Tằng ma ma cũng không để ý, gật đầu “Đúng là số mệnh, ngươi nhìn xem, đều làm nha đầu ở trong phủ, các ngươi chỉ có thể làm nha đầu, cùng lắm là làm tức phụ, ma ma, phải hầu hạ người khác cả đời nhưng về sau nàng ta chính là di nương trong phủ lang trung, chậc chậc…” Tiên Y nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Tú Châu toát ra ghen ghét bất mãn, ngày thường không nhìn ra, thì ra Tú Châu là người có lòng muốn làm chủ nhân. “Tiên Tiên à, ma ma đã nói ngươi rồi, nương ngươi mà chịu thấp đầu xuống, nếu không làm di nương của cô gia thì làm di nương của các thiếu gia cũng không tồi, không cần làm nô tài mặc cho người ta bóp méo cả đời.” Tằng ma ma vẻ mặt đau lòng nhìn Tiên Y, dáng vẻ ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Tiên Y gượng cười, cũng không hỏi tiếp mà kiếm một cái cớ đi ra ngoài, đến gian khác của thiên phòng, chỗ đó là nơi các đại nha đầu ngủ nên rất an tĩnh. Chậm rãi đi vào trong, Tiên Y loáng thoáng nghe được tiếng thút thít bị đè nén, như là không muốn bị người khác nghe thấy. Tiên Y đứng bên cửa, do dự một lát, nàng có thể hiểu được tình cảnh của Xuân Cảnh. Rõ ràng thấy được tương lai tươi sáng ở phía trước, lại bị người ta mạnh mẽ dập tắt, chỉ sợ trong lòng nàng ấy đang sụp đổ. Tiên Y yên lặng đi ra, tuy quan hệ của nàng và Xuân Cảnh không tồi nhưng vẫn chưa tới mức làm hảo hữu có thể thổ lộ với nhau mọi thứ. Bây giờ nàng không giúp được gì cho nàng ấy thì tốt nhất cứ cho nàng ấy một không gian an tĩnh để phát tiết, ngày nào rồi cũng trôi qua, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Không muốn về nhìn mặt Tằng ma ma, Tiên Y trực tiếp trở về tiểu viện của mình, nàng không muốn chờ Đại cô nương sẽ nhớ tới nàng. Tiên Y cảm thấy nàng ta vô duyên vô cớ cản trở ngày tháng hạnh phúc của Xuân Cảnh, nếu nàng không thể giúp gì thì ít nhất nàng không muốn lấy lòng kẻ muốn bán người khác. Tiên Y trốn được nhưng Kim Phong Hoa muốn tránh cũng không được, nhìn trưởng tỷ bày ra vẻ mặt lễ độ ôn hoà trước sau như một, Kim Phong Hoa ngượng ngùng cười cười, lập tức trốn ra sau lưng Hàn di nương. Ai cũng nghĩ tính tình nàng ta thiện lương, luôn yêu thương đối xử với đệ muội dòng thứ, thậm chí có lúc còn giúp đỡ khi bọn họ bị trách móc. Ngay cả vài vị di nương cũng cảm kích nàng ta, biết Đại cô nương có thai, không ít người nghĩ thiện giả thiện báo. “Đứa con ngốc nghếch này, con cho người đã sa cơ những thứ tốt thế làm gì?” Đại phu nhân nắm tay nữ nhi, tim co lại đau đớn, bà ta luôn có hận ý với Hàn di nương, hận sao bà ấy không biết mất, hài tử trước đã bị sảy, không ngờ nữ nhân này lại có bản lĩnh mang thai thêm lần nữa, sinh hạ một nam hài. “Tính tình nương quá thẳng thắn.” Kim Xảo Linh nghiêng mặt, tuy rằng trên mặt vẫn nhu hoà, nhưng lời nói lại lạnh băng, không có chút độ ấm nào, “Con trắc thất là nghiệt chủng, nhưng nếu đã sinh ra thì nên sử dụng cho tốt, không thể uổng phí công lao dưỡng dục bọn chúng bao năm, dù gì cũng đã lớn như vậy, sao nương không nhịn một chút, chờ thời cơ chín muồi để sử dụng bọn chúng.” “Ý con là?” “Cho dù là triều đình hay trong cung, đừng nhìn bọn người kia cả ngày ra vẻ đạo mạo, thật ra vẫn luôn có tâm tư mà người khác không biết, đặc biệt là đối với thiếu nam thiếu nữ tươi mới… Phụ thân sẽ thăng bậc vào cuối năm, sau này sẽ không thể dựa vào nhà ngoại nữa.”-Thanh Việt Đại phu nhân là người có tư tưởng phong kiến nặng nhưng không quá độc ác, boss thật là Kim Xảo Linh, nếu ả ta mà có số vào cung thì đúng là tuyệt vời biết bao, co được giãn được.
Duyên Làm Phu Quân Tác giả Tâm Nhị Converter tamquay Nguồn Tàng Thư Viện Tấn Giang VIP2014-07-26 kết thúc Phi V chương tiết tổng điểm vote 566210 tổng số lượng bình luận sách 847 số lượng bookmark hiện tại 2362 văn chương tích phân 30,120,716 Văn án Một cái là một khi xuyên việt; trở thành độc nam phụ kiếp trước giết chết đệ nhất người cơm hộp muội. Một cái là bi phẫn trùng sinh, kiếp trước cùng nam nữ chủ đấu đến kết văn mới không cam tâm tắt thở độc nam phụ. Cơm hộp muội quanh co lòng vòng tìm lương duyên, lại rơi vào độc nam phụ trong cà mèn, độc nam phụ quanh co lòng vòng dục báo thù, lại ngã vào cơm hộp muội trong bình mật. Một đường đi tới, cơm hộp muội phát hiện, như thế nào hảo hảo trạch đấu văn thế nhưng biến thành ngọt sủng chủng điền văn? Văn này giá không, khảo chứng lui tán, nam chủ trùng sinh, không thích đừng vào Nội dung nhãn xuyên việt thời không kiếp trước kiếp này Tìm tòi mấu chốt tự nhân vật chính Diêu Tiên Y, Kim Phong Hoa ┃ phối hợp diễn Kim gia mọi người ┃ cái khác trùng sinh, xuyên việt; đại loạn đấu ◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆—◇—◆ Chương 1 Kim Viên Ngoại Lang quý phủ hôm nay vào một đám mới mua nô tỳ, có một bộ phận là ký tử khế , có một bộ phận còn lại là bán 5 năm đến 10 năm . Nói như vậy, ký tử khế nô tỳ đều là từ xa xa bị nhân phiến đến , mà ký văn khế cầm cố thì là Kinh Giao tới gần trong thôn , tượng ký tử khế loại này , phần lớn trong nhà người không phải tìm không ra , chính là bị trong nhà người cứng rắn bán cho buôn người, đều không trông cậy vào lại có thể trở về, khả ký văn khế cầm cố thì bất đồng, các nàng trong nhà nhiều lắm chính là mấy năm gần đây có chút khó khăn, những này văn khế cầm cố cô nương cũng bất quá là vì tiết kiệm trong nhà đồ ăn, trong nhà người cũng không tính toán đem những này cô nương thật sự bán cùng nhân gia đương một đời nô tài, cho nên còn đều chờ tương lai khế ước đến thời gian, đặt về đi một nhà đoàn tụ. Phần lớn nhà giàu nhân gia, dùng thuận tay là tử khế nô tài, cho nên chỉ có bán tử khế nô tài tài năng vào hậu viện, nhưng như vậy nô tài trừ thượng đầu nhân tự mình lựa chọn , Đệ tam phía trước liền rất khó vào được thượng đầu người thanh nhãn, bởi vì so các nàng còn khiến chủ tử vừa ý có thể tin liền là nhân gia chính mình bồi dưỡng gia sinh con. Mà nay nhi, tới đón đãi những này tiểu nha đầu nhóm , còn lại là trong phủ phổ thông thô sử ma ma, lúc này vừa lúc là tại nhị tiến trong viện phát biểu, nghĩ giáo chút nông cạn quy củ, nhắc lại lưu cho cao hơn đầu ma ma nhìn một cái, chỉ cần bên trong nhân tuyển thượng như vậy một cái hai cái, như vậy những này ở bên ngoài giáo quy cự thô sử ma ma, tự nhiên cũng ít không được tiền thưởng, cho nên các nàng bình thường chỉ bảo đứng lên đều sẽ có chút để bụng.
Editor Thanh Việt Đợi sau khi Kim Phong Hoa thi xong, Tiên Y mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, tình hình khoa khảo ở cổ đại nàng đã từng đọc trong thư viện hay qua tiểu thuyết, nhưng đến khi chân chính nhập vai vào trong cảnh này, cho dù nàng không phải người đi thi, nàng cũng có thể cảm nhận được yêu cầu nghị lực và quá trình gian khổ phải trải qua. Sau khi Kim Phong Hoa hoàn thành khảo thí nhị phòng cũng chưa bị người khác quấy rầy, trước mắt viện thí vẫn còn chưa yết bảng, cho nên hay qua lại gần đây cùng họ đều là đám tiểu bối Kim gia, Tiên Y cũng thừa cơ hội này mà gặp mặt vị đại tẩu đại phòng một lần mà lần trước không thấy. Đích trưởng tôn của đại phòng bởi vì trời sinh thân thể yếu ớt, hằng năm gần như đều ở trong viện của mình, ngay cả ngày lễ tết cũng rất ít khi xuất hiện. Nhưng cũng không làm cho lão phu nhân Trương thị của đại phòng chán ghét, ngược lại còn vì hắn mà cầu thân với nữ nhi Tưởng thị của người bà con nhà mẹ đẻ. Tưởng gia tuy rằng không phải đại gia tộc, nhưng cũng là quận thú một phương, Tưởng thị là đích nữ tứ phòng của Tưởng gia, tổ mẫu của nàng là biểu tỷ muội của lão phu nhân, cho nên không sợ sức khoẻ của đích trưởng tôn nhà mình không tốt, cũng có thể cưới đích nữ Tưởng gia, chỉ là hai người đã thành hôn mấy năm, đến nay vẫn chưa có con nối dõi. Tiên Y nhìn thê tử của Đại lão gia và Đại thiếu gia là có thể nhìn ra được lão phu nhân đại phòng là một người có dục vọng khống chế cao, Đại thái thái là thân chất nữ của lão phu nhân, còn thiếu phu nhân lại là cháu gái họ ngoại của bà ta. Hai người không hề ngoại lệ, đều là người nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, có thể nói nếu không dưới tình huống có mâu thuẫn lợi ích, ba người này tuyệt đối sẽ nhất trí đối ngoại, hai người đó còn phải hằng ngày nịnh bợ lão phu nhân, rốt cuộc bà ta vẫn có tên tuổi là được gọi là phu nhân, lại là thượng cấp trực tiếp của hai người họ. Nhưng mà dưới sự quan sát của Tiên Y, đây chỉ là thế cân bằng tạm thời của đại phòng, bởi vì Nhị thiếu gia của đại phòng vẫn còn đang ở quân doanh, năm nay khoảng mười bảy tuổi, rất nhanh sẽ phải thú một thiếu phu nhân mới, đến lúc đó còn phải xem xem vị lão phu nhân kia có thể tìm thêm một nữ tử có quan hệ họ hàng ở đâu ra, để mẹ chồng nàng dâu ba đời có thể kết thành một sợi dây thừng. Bất quá, nữ nhân gả chồng, mặc quần áo ăn cơm, hơn nữa đích trưởng tử thế yếu, đích thử tử mắt thấy sẽ đi theo đường cầm quần đánh giặc, tiền đồ cũng có hi vọng, đến lúc đó đại phòng có thể bình tĩnh như bây giờ không thì rất là khó nói, nói gì đi chăng nữa, di sản Đại lão thái gia lưu lại không chỉ có mỗi nhà. Tưởng thị ước chừng hai mươi tuổi, chắc vì không có hài tử, nàng ta rất yêu thích Du nhi, vẻ ngoài tuy chỉ gọi là thanh tú, nhưng cô nương từ nhà cao cửa rộng có mấy người là rụt rè, lúc này Tiên Y mới chân chính cảm nhận đầy đủ việc học tập ở chỗ Tưởng thái thái quan trọng cỡ nào. Đừng nói cái gì mà người hiện đại đã có sẵn một loại khí chất, có lẽ là có người có, nhưng tuyệt đại đa số tiểu thị dân đều là người bình thường, thậm chí còn không có khí chất bá tánh cổ đại đã chịu nhiều lễ nghi giáo dục, cùng lắm mấy người xuyên qua sẽ không rúm ró một góc, thoạt nhìn thì hào phóng, làm nô tỳ còn đỡ, nếu thật sự trở thành chủ tử, đối nhân xử thế sẽ không có quy củ giống như người ở đây. Tựu chung sự giáo dục từ nhỏ của người hiện đại và người cổ đại được dạy từ nhỏ rất khác biệt, đây cũng là nguyên nhân các thế gia cổ đại sẽ dốc vốn gốc mời một sư phó hoặc ma ma trong cung tới dạy dỗ khuê nữ nhà mình, nhà ai cưới phải một tức phụ thô thiển khó bảo, nhà chồng cũng chịu xui xẻo theo. “Đệ muội, vườn này được tu sửa xong, nhìn vào thật làm cho người khác hâm mộ.” Tưởng thị đến đây tuyệt đối không phải vì thăm hỏi đơn giản, lão phu nhân trong nhà có ý tưởng gì chỉ sợ nàng ta còn rõ hơn cả bà bà của mình, Đại thái thái tuy là cháu gái ruột của lão phu nhân, nhưng lão phu nhân đã trải qua nhiều năm quan sát, biết được Đại thái thái đôi khi không thể trọng dụng, dễ lẫn đầu lộn đuôi, ỷ vào thân phận của mụ cao mà coi thường người khác, lấy chuyện kế tôn nhị phòng đến kính trà, bà bà còn có thể giáp mặt cho người khác sắc mặt tốt, liền biết được tính tình như thế nào. “Đâu nào, chỉ sợ sân của đại tẩu còn đẹp hơn của chúng ta nhiều ấy chứ, chúng ta cũng chỉ có chữ “mới”, nhưng viện cũng không có gì khác nhau.” Tưởng thị nói câu trên mang theo ý thử, dù sao viện này đẹp là thật, nếu Tiên Y chỉ là một tiểu nha đầu ái mộ hư vinh, tất hồi nãy sẽ lộ ra một tia đắc ý, nhưng không những Tiên Y mang biểu cảm bình thường, còn bóp lấy đề tài mấy phòng khác muốn hiếu thắng so sánh vườn của nhị phòng với mấy phòng khác, vườn chỉ là mới sửa lại, nhìn mới mẻ, nhưng lại làm cho người ta phải hâm mộ. Tưởng thị không dấu vết nhìn Tiên Y vài lần, không nói đến nha đầu nhà chồng, nha đầu nhà mẹ đẻ của nàng ta nàng ta cũng đã thấy nhiều, nhưng giống như Tiên Y lại chưa từng thấy qua, cũng khó trách nghe nói Nhị thái thái tam phòng bên kia lần trước đến Lâm Thanh khi về lại không có động tĩnh. Đây là lần đầu tiên Tưởng thị gặp mặt Tiên Y, cho dù tuổi tác của nàng ta hơn Tiên Y, nói chuyện lại cũng không chiếm được lợi thế gì từ Tiên Y, càng đừng nói xuất thân, Tiên Y chuyển từ nhà nhỏ đến cổng lớn thế gia, vậy mà không có chút gì sợ hãi… Cũng khó trách lão phu nhân muốn nàng ta đến một chuyến. “Nói thế thôi, vậy các ngươi tới đây mấy ngày, ở có tốt không? Ăn có ngon miệng không? Nếu có chuyện gì ngươi cứ nói với ta, nhị phòng đã nhiều năm không có chủ tử, các ngươi đã tới đây rồi thì cũng đừng để mình bị uất ức, nói thế nào đi nữa các ngươi cũng là chủ tử.” Tưởng thị bưng li trà nhìn như chân thành nói. Tiên Y cười thầm, mới lần đầu tiên gặp mặt đã châm ngòi, nếu thực sự nhị phòng có gì thì đó cũng là chuyện của nhị phòng, không tới phiên đại phòng nhúng tay, lại nói nếu thật sự xảy ra chuyện gì lại tìm đại phòng ra mặt hộ, nếu tam phòng thấy thì sẽ cảm thấy thế nào, huống chi nô bộc của nhị phòng đều đã là lão nhân, nàng và Kim Phong Hoa nếu thật sự dám xử lí đám lão nô đó, không nói đến chuyện chủ tử khác nghĩ như thế nào, mà người hầu trong phủ này đều sẽ sinh ra lòng cảnh giác. Nàng không thể giúp Kim Phong Hoa cái gì, nhưng chuyện trong nhà, nàng tuyệt đối sẽ không để nó kéo chân hắn. “Không có gì không tốt, người hầu trong nhà đều là lão nhân từng hầu hạ trước mặt tổ phụ, phu quân ta lại là tôn tử của tổ phụ, người trong nhà này dù không muốn nịnh bợ thẳng mặt thì cũng phải nhìn mặt Phật. Nói nữa, còn có Nghiêm tổng quản, đại tẩu, ngươi nhìn đi, vườn này đẹp thế này cũng là do bọn hạ nhân săn sóc, những người này đều là do Nghiêm tổng quản đưa lên.” Tiên Y hiểu rõ Kim Phong Hoa vì sao tin tưởng người Nghiêm tổng quản đưa tới, không vì cái gì khác, chỉ là cho người ta thể diện thôi, đỡ cho người khác gièm pha rồi xúi giục đám gia nhân. Nếu người nhị phòng đã chủ tớ một lòng, Tưởng thị cũng không còn gì để nói nữa, nhưng nàng ta cũng thực sự có chút bội phục, nói như thế nào đi nữa Nghiêm tổng quản cũng coi như là rắn độc, phu thê hai người họ còn rất trẻ, lại không sợ bị lão nô đó bắt chẹt, còn dám dùng người lão ta đưa đến, nếu đổi thành là nàng ta sợ đã sớm muốn cầm đồ của nhị phòng đi, nhưng cho đến bây giờ nàng ta nghe được tin tức, vài thứ kia của nhị phòng vậy mà vẫn còn ở trong tay Nghiêm tổng quản, ngay cả việc nhà trong nhị phòng trừ cái vườn này, Diêu Tiên Y cư nhiên cái gì cũng chưa quản, tuỳ ý để Nghiêm tổng quản xử lí, đây rốt cuộc là nhát gan hay trầm ổn, Tưởng thị cảm thấy mình còn phải nhìn lại. Hai người lại uống thêm một li trà nữa, Tưởng thị đem mọi cử chỉ thái độ của nô bộc để vào trong mắt, đáy lòng có chút gì đó, hai người này dù gì cũng là người từ bên ngoài đến, tới đại viện không nói có rối loạn tay chân hay không, nhưng đám lão nô rất khó thu thập, nhưng nàng ta đã ngồi nhìn cả nửa ngày, không nói việc đệ muội sai bảo đều được làm tốt, ngay cả trên mặt những người này cũng không lộ ra một tia không kiên nhân hay coi khinh, làm cho Tưởng thị đã quen nhìn hạ nhân cũng cảm thấy kinh ngạc. Tưởng thị ngồi không bao lâu liền cáo từ rời đi, lúc này gặp mặt tuy không xem gì được nhiều, nhưng cũng đủ cho nàng trở về báo cáo kết quả, chắc trong lòng lão phu nhân sẽ có ý tưởng khác. Nhìn Tưởng thị rời đi, Tiên Y nói với Bích Tỉ đứng bên cạnh “Hôm nay người tới hầu hạ đều được thưởng một trăm văn tiền.” Không sai, người hôm nay tới hầu hạ đều là người của Nghiêm tổng quản đưa đến, ngày thường đều hầu hạ ở ngoại viện, hôm nay Tưởng thị tới Tiên Y cố ý điều họ vào nội viện, đều là đám vú già mà Tưởng thị quen mặt. Thực ra muốn để cho bọn họ phục tùng cũng không quá khó, dù gì nàng cũng chẳng cần bọn người này trung thành, người chết vì tiền, chỉ cần bọn họ làm tốt, nàng sẽ có tiền thưởng, càng sẽ không bởi vì muốn nịnh bợ Nghiêm tổng quản hay ai cả, sự kiên cường của nàng đã có từ trong xương cốt, nhóm vú già có tiền để lấy, ai sẽ nhàm chán đi rước đen đủi đến cho chủ tử chứ. Lại nói người Nghiêm tổng quản chọn đúng là không sai, ít nhất có tố chất, cũng không uổng Kim Phong Hoa tín nhiệm lão. Thu dọn đồ đạc, bên ngoài liền truyền tin Kim Phong Hoa dẫn theo bằng hữu quay lại, Tiên Y cũng không có gì kì quái, Kim Phong Hoa lạnh lùng từ trong tuỷ, nhưng trước nay hắn luôn trong ngoài bất nhất, đến chỗ nào cũng luôn có một ít bằng hữu chỗ đó, tuy nhân số không nhiều, nhưng đều có ích trong tương lai của Kim Phong Hoa, hơn nữa hắn cũng không đến thanh lâu sở quán, cũng không cùng mấy bằng hữu gì đó uống rượu đến nửa đêm, cho nên Tiên Y chỉ nghe rồi sai người chuẩn bị rượu thịt, không thèm để ý. “Ngươi nói phu quân bảo ta đi ra phía trước?” Tiên Y đang thay quần áo cho Du nhi, hôm nay thời tiết nóng lên, Du nhi lại hiếu động, không lâu sau quần áo đã ướt đẫm. “Cũng không phải, là Quan Kỳ tự mình tới mời, nói là muốn cho thiếu nãi nãi gặp vị bằng hữu kia.” Bích Tỉ cũng thấy kì lạ, thiếu gia rất không vui khi có nam nhân nhìn thấy dung mạo của thiếu phu nhân, nhưng bây giờ lại chủ động cho mời như thế. Tiên Y do dự một chút, liền thay một bộ váy khác, dẫn theo Bích Tỉ đi về phía trước của căn nhà, bây giờ trời hơi nóng, chắc là bọn họ đang ở nhà thuỷ tạ đầu tiên. Người Kim Phong Hoa mời đến hôm nay chính là thiếu niên đụng phải ở lần viện thí ngày ấy, hai người sau kì thi đó lại ngẫu nhiên gặp được một lần nữa, chỉ nói chuyện phiếm hai câu về đề thi, đối phương liền coi hắn trở thành tri kỉ, mấy ngày sau thường xuyên lui tới, lần này hắn mời y tới nhà làm khách. Còn chuyện mời Tiên Y lại đây là do tâm tư nhỏ của chính hắn. “Đây là Xuân Sinh huynh, khoa khảo ta đã từng gặp được, đúng là duyên phận.” Kim Phong Hoa thấy Tiên Y mặc một thân váy áo màu hoa sen, đồ trang sức toàn thân đều là trân châu bạch ngọc, một hương vị ngọt ngào lan ra làm hắn có chút hối hận, biết vậy đã không để nàng ấy tới rồi. “Đệ muội khoẻ.” Vưu Xuân Sinh đứng dậy thi lễ, trong lòng lại nói thầm, hai vợ chồng này giống như người từ trong tranh bước ra vậy, nam thì yêu nghiệt coi như hắn ta đã nhìn quen, còn tiểu phụ nhân này lại như mật ong ngọt ngào, hai người đứng chung một chỗ lại không ai làm lu mờ ai, đúng là chuyện lạ. Tiên Y nhanh chóng đáp lễ, không nhìn thấy Kim Phong Hoa liếc mắt một cái, còn Kim Phong Hoa bây giờ đã sớm hối hận, nhưng ngoài mặt vẫn kéo tay Tiên Y đến cạnh Xuân Sinh nói chuyện mấy câu, không lâu liền để cho Bích Tỉ đưa Tiên Y trở về, làm Tiên Y một đầu dấu chấm hỏi, không thể hiểu nổi hắn bảo nàng ra để làm gì.
duyên làm phu quân