Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu! 8.8/10. 54888. Tác giả: Trà Muộn. Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sắc. Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn. Trạng thái: Đang ra. Thể loại: hiện đại, sắc. Sống gần hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Lục Tình cảm thấy hối hận vì chọc ra chuyện, tên đàn ông Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu! Chương 13 - Chương 10(P2) /35 GO. Ngay lúc này đây, Lục Tình chẳng muốn trở về nhà chút nào, sau trận ầm ỉ cơm không lành canh không ngọt với mẹ, cô bị xem như kẻ tội đồ, một đứa con bất hiếu, trong mắt bà ấy chỉ còn có sự đay nghiến - Mặc kệ con không lấy đâu. Nếu bố mẹ muốn thì tự đi mà lấy. Trốn là cách tốt nhất để thoát chết. Ba mẹ đừng trách con không nghe lời nhé. Tại ba mẹ ép con trước. Có gì ba mẹ tự giải quyết con đi đây. Tạm biết. Ôi cuộc sống tươi đẹp của ta, ta tới đây Chạy trốn, chạy trốn, chạy trốn TRONG BÓNG TỐI. Chạy trốn, chạy trốn, chạy trốn ÁNH MẶT TRỜI. Ôi con tim này TAN NÁT KHI. Đôi chân lang thang ta đi về đâu. Để cho ĐỜI TA KHÁC ĐI. Nhưng trong tâm TA vẫn không thể xa, nơi này. Nơi phần mảng TỐI trong con người ta, phơi bày. Truyện Tù nô thê: Cô gái, em trốn không thoát đâu - Dung Băng. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại. Họ chỉ muốn chấm dứt nỗi đau đớn mà thôi" (Tiffanie DeBartolo) "Tự sát không có mục đích đạt được cái chết, nó là 1 liều thuốc cho những thống khổ tinh thần vượt ngưỡng. Không ai vứt đi 1 cuộc đời còn đáng được giữ lại" (David Humes) Có lẽ, như một ai đó Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu Chương 2: Tám nhiệm kì bạn gái Tống Thành Trạch vẫn luôn ngồi ở ngoài phòng che rèm, nhìn tấm rèm ố vàng, rồi lại nhìn quanh phòng khám nhỏ này. Trên tường có mấy chỗ đã tróc sơn, bàn ghế, dụng cụ đều đã có tuổi rồi. Theo lý mà nói nếu như y thuật thật sự giỏi như thế, sao lại làm thành dáng vẻ này? Hai mẹ con im lặng. Chàng vừa ho vừa hút thuốc. Mẹ chàng nhìn quanh như định tìm cái lon nhổ bã trầu, rồi se sẽ bước ra sân. Chàng đoán thằng bé bỏ ngủ trưa sắp bị bà nội mắng cho một trận. Nhưng chờ mãi chàng không nghe thấy gì. Đứa con chàng mở cửa ngõ chạy đi đâu mất. Một lúc sau, có tiếng thằng bé nói lớn: - Chưa tới hai giờ, bà nội. Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd Hỗ Trợ Nợ Xấu. Đã một tuần trôi qua, nhân lúc Lãnh Phương Đông ra ngoài mà lén rời đi, Lục Tình trốn chui trốn nhủi trong nhà, di động bị chuyển về chế độ tắt nguồn không dám động đến, cô sợ bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng hắn. Việc cô lại một lần nữa trốn đi nhất định sẽ khiến hắn nổi giận, mấy hôm nay cô đã tạm xin nghỉ di động mới đã được đổi, ngoài Nhã Bình ra chưa từng liên hệ với ai đột nhiên rung, cô cẩn trọng áp lên tai“ A lô?”“Em giỏi lắm! Dám một lần nữa chơi trò mất tích với tôi”- giọng nói u ám khiến tay cô run lên Lục Tình giữ bình tĩnh hít sâu “ Anh tại sao làm cầm di động của Nhã Bình ?”“Em nói thử xem”“Anh.. anh làm gì cô ấy?” Điều mà cô lo sợ nhất cũng xảy đến “Tôi thì làm gì cô ta. Mà bạn của em thật quá cứng đầu” giọng điệu cười cợt “Anh?” Cô giận đến rung người Đáp lại cô là chỉ có hơi thở ma mị lặng lẽo đến nghẹn thở“Anh mau thả bạn ấy ra” “Để xem, dạo này đàn em của tôi cũng khá rảnh rỗi, hay là tôi cho bọn họ chơi đùa một chút” Hắn dửng dưng đáp“Lãnh Phương Đông, anh dám động đến 1 sợi tóc của cô ấy tôi sẽ liều mạng với anh” Cô nghiến răng nghiến lợi“Tôi cũng không có kiên nhẫn. Quyết định là do em” Hắn đáp rồi máy tắt phụt Lục Tình thẩn thờ ngã xuống giường, trốn cũng không thoát tránh cũng không xong, nay còn liên lụy đến an nguy của Nhã Bình. Cô chỉ sợ với tính tình nóng nảy, chuyên mắng kẻ xấu bảo vệ kẻ yếu sẽ làm hại đến cô ấy, Lãnh Phương Đông không phải là người có thể trêu chọc được. Nghĩ đến đây cô lập tức bật dậy, chạy ra khỏi Muộn-truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn“Tình, mày định đi đâu vào giờ này” tiếng mẹ lẫn vào tiếng ti vi“Con có chút việc phải ra ngoài” cô vừa mang giày vừa đáp“Ngày mai đến nhà Khư Tuấn, mày đừng có quên đó” mẹ cô nhắc nhở“Con không đi, mẹ muốn thì đi một mình đi” Cô đang rất cố để bùng phát cơn giận, không muốn chậm trễ nên không đợi nghe tiếng giáo huấn đã đóng cửa cái đến Đông Xu, mồ hôi trên trán cô đã bắt đầu lạnh toát, tay chân co rút vì sương màn đêm, cô che miệng hắc xì một trước căn phòng, lòng bàn đã toát mồ hôi, Lục Tình đẩy của bước vào.“Lãnh Phương Đông” cô rụt rè gọi“Ưm” Bất thình lình có một bàn tay lớn bịt miệng cô lại, bóng người phía sau phả ra hơi thở quỷ dị“Em đến rồi” Lục Tình bị giật mình thót tim, thân thể mềm nhũn ngã vào người hắn.“Nhã Bình đâu? Anh đem cô ấy ra đây” cô thoát khỏi hắn, bước chân loạng choạng lùi về phía sau.“Tôi sẽ thả, có điều em phải ngoan ngoãn một chút” Hắn dồn cô vào bức tường, giam trong lồng ngực.“Anh muốn gì? Tôi còn phải về nhà”“Ngày mai tôi còn phải đi làm” thấy hắn không đáp cô bèn nói thêm“Chẳng phải em đã không đến đó một tuần rồi sao?”“Anh làm sao biết được?”“Hừ…em nghĩ trốn được tôi cả đời sao?”Lãnh Phương Đông từ trên cao nhìn xuống, người phụ nữ chết tiệt này lại thừa dịp hắn không để ý lén trốn đi, gan cũng to thât.“Nhã Bình đâu? anh mau mang bạn ấy ra đây” bàn tay mềm yếu chống lên ngực hắn“Em đang ra điều kiện với tôi sao?”“Đúng vậy, tôi phải thấy được bạn ấy mới yên tâm” cô bặm chặt môi“Thỏa mãn tôi trước” hắn nâng cằm cô lên đối diện với ánh mắt như thiêu đốt“Tôi không phải là gái bao” cô giận dữ trừng hắn“Hử?”“Anh đối với tôi chẳng phải là thứ dục vọng ghê tởn đó sao, đàn ông các người chẳng ai ra gì” nước mắt Lục Tình rơi lã chã, hốc mắt đỏ hoe.“Em khóc cái gì?” hắn sửng sốt nhìn cô“Tôi thích khóc đấy” cô càng quấy đấm vào ngực hắn“Còn khóc” giọng hắn gầm gừLãnh Phương Đông bế cả người cô lên, mặc cho cô đấm đá vùng vẫy, hắn ôm cô đặt lên đùi, ngồi xuống sô pha.“Còn khóc?” hắn chau mày không hài lòngLục Tình quệt nước mặt trên má, không thèm trả lời hắn“Tôi chưa từng chơi gái” giọng hắn lãm đạmcô ngẩng người nhìn hắn“Em không tin” hắn nhướn màyLục Tình thành thật gật đầu“Tôi không bao giờ động đến những thứ dơ bẩn đó” Hắn siết chặt vòng eo khiến thân thể cô dán vào người hắn “Ai ...ai tin anh chứ” cô lí nhítruyện được đăng trên d đ l q đ- trà muộn“Em là người của tôi, đương nhiên phải tin tôi” hơi thở nóng bỏng phả lên mắt hắn như có lực hút cuốn cô vào hố đen vũ trụ, Lục Tình ngoan ngoãn ngồi lên người hắn không dám động.“Đau quá! đừng bóp chặt như vậy” cô khó chịu kêu lên“Còn động nữa em tự biết hậu quả” hơi thở hắn dồn dập, mặt đen thui“Anh bại hoại” cô ngượng chín mặtLãnh Phương Đông nhìn gương mặt đáng yêu đang cúi xuống, chỉ lộ nửa mặt trắng nõn, cái tai nhỏ đã đỏ lự. Hắn nâng mặt cô lên hôn xuống, môi lưỡi mơn trớn trên má cô, bắt lấy môi khẽ mút, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, kê miệng vào mút ngọt ngào trong miệng hôn khắp mặt, đầu lưỡi ngao du liếm cắn cần cổ trắng ngần của Lục Tình, hơi thở nóng bỏng khiến trong người cô dâng lên một luồn máu nóng, chạy dọc khắp người, nụ hôn của hắn khiến cô mềm lúc kích tình, bàn tay hắn vội vã cởi những chướng ngại vật trên người cô, bầu ngực trần đã bị hắn mút đến sưng đỏ.“Ầm” cánh cửa màu đen bị một lực đá văng, một bóng người chạy xộng vào, hét lớn“Tên khốn kiếp, mau thả người ra” Lãnh Phương Đông bị ngăn cản, lại bị đẩy mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất, mặt hắn rất khó coi bộc phát cơn tức giận.“Nhã Bình, không sao chứ?” Lục Tình cuống quýt dùng tay che phong cảnh trước ngực, tay kéo người đang la hét kia“Tình, mình không sao. chúng ta đi thôi” Nhã Bình nắm chặt tay cô“Mẹ nó, cái đồ đàn bà chết tiệt, dám đánh lén ông” một giọng nói dữ tợn áp cả căn phòng. Trần Lực ôm trán bị chảy máu ròng ròng chặn ngang cánh cửa“Đồ khốn, mau tránh ra” Nhã Bình không sợ khuôn mặt dữ dằn kia, chân đá hắn ta“Lục Tình, mau lại đây” giọng nói lãnh khốc của hắn khiến tim cô nhảy thótLục Tình theo bản năng định đi về phía hắn thì bị nắm lại“Tình, bạn đừng nghe hắn ta” Nhã Bình lắc đầu nhìn cô“Nhã Bình, mình không sao, anh ta không làm hại mình” cô vội nói“Nhưng hắn...mình thấy hắn muốn cường bạo bạn” Nhã Bình chỉ về phía hắn nghiến răng “Tôi làm gì người đàn bà của mình có liên quan gì đến cô. Trần Lực, mau lôi cô ta đi” Lãnh Phương Đông tiến laị gần, kéo cô về phía hắn.“Tình, bạn đừng sợ, mình sẽ cứu bạn” Nhã Bình chạy đến“Đừng tổn thương bạn ấy” Cô kéo tay áo hắn cầu khẩn“ Sẽ không” Hắn nhẹ đáp rồi quay sang nói với Trần Lực“Đưa cô ta về nhà, không được mất một sợi lông nào” “Dạ đại ca” Trần Lực hô lớn, đôi tay lực lưỡng ôm người phụ nữ dữ dằn đang vùng vẫy cắn hắn ra ngoài.…Không gian xáo động dần trở nên tĩnh lặng, cô ngồi trong lòng hắn, bàn tay không thành thật đang vuốt ve da thịt của Tình ngượng ngùng đánh hắn“Tôi muốn về nhà”“Em nói cái gì?"“Tôi phải về nhà nếu không ba mẹ không thấy tôi về nhất định sẽ lo lắng” cô tìm lí do “Em chuyển đến sống cùng tôi” hắn buông lờiLục Tình lắc đầu "Tôi còn chưa gả ra ngoài, mẹ tôi sẽ không đồng ý"“Vậy họ muốn gì?”“Tôi làm sao biết"“Chỉ cần em đến sống cùng tôi, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng em”“Anh...anh, chúng ta còn chưa biết nhau được mấy ngày”“Em còn chưa hiểu rõ tôi” ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nguy hiểm, giọng nói ma mị“A….tôi sai rồi” cô trốn tránh bàn tay xấu xé áo cô, luồn tay xoa bóp bầu ngực“Đừng mà”“Tôi muốn em” Hắn khàn giọng, tiếp tục càng rỡ“Tôi phải về nhà” “Im miệng” hắn chặn môi cô“Ưm....đừng như vậy, ở đây có người”"Ngoan, không ai dám tiến vào" "A...nhẹ một chút, đừng cắn nữa"Hắn nhanh chóng bóc trần cô như bóc bánh, cả cơ thể trần trụi khiến hắn mê mụi vuốt ve, miệng lưỡi khô khốc tìm kiếm khát vọng trên da thịt nhẵn mịn, nơi hắn đi qua như bị lửa thiêu Phương Đông cởi bỏ áo sơ mi màu đen trên người, khuôn ngực rắn chắn, lộ rõ dưới ánh đèn mờ ảo, làn da màu đồng toát lên khí chất nam tính, không khí ngột ngạt, nóng dần khiến hắn toát mồ quỳ xuống trước người cô, thành kính hôn từ trên xuống dưới, theo dọc những đường cong, môi lưỡi hắn cùng lúc tấn công khiến cô mềm nhũn, bị nhột Lục Tình bật cười khúc khích “A....ngứa, đừng hôn nữa” ánh mắt cô mơ màng, bàn tay luồn vào tóc hắnLãnh Phương Đông như không nghe thấy tiếng cầu xin của cô, tiếp tục làm những hành động thân mật, hắn bắt lấy môi cô, cùng đầu lưỡi vui đùa mút đến tê dại, Lục Tình thiếu dưỡng khí, gương mặt bị tình ái nhuộm xé phăng quần lót màu trắng, tách rộng hai đùi cô ra, chen thân vàomôi hắn tìm xuống dưới, khám phá vùng đất màu mỡ, lối đi nghênh đón đầu lưỡi thô nóng, dịch mật chảy ra bị hắn nuốt hết vào cổ họng. “Đừng....em không chịu nổi” cô ưỡn thắt lưng, giọng mềm mại rên rỉLãnh Phương Đông bắt lấy tay cô, giữ chặt đầu lưỡi vẫn ra vào liên tục khiến nhụy hoa càng thêm nở rộ, dịch ái theo lưỡi ồ ạo tràn ra toàn bộ bị hắn liếm rút ra, trườn người lên trên, hôn xuống bụng nhỏ, rồi miếc khiến đa thịt ẩn hiện những dấu vết kích lưỡi hắn khẽ liếm một bên đầu nhũ hoa, đến khi khiến nó se cứng, hắn trằn reọc mút vào, vừa nhai vừa cắn khiến cô đau đến tê dại, bầu ngực theo động tác của hắn lắc lư, một bên kia méo mó, hắn vui thú nhào nặn, giống như tìm được món đồ chơi ưa thích, mãi không khi Lục Tình thật sư không chịu nỗi, cả người nóng ran, bên dưới đã ướt đẫm, khiến hai đùi cô không được tự nhiên, xấu hổ khép lại."Anh đừng ….đau”Hắn đột nhiên ngước lên nhìn cô, ánh mắt đục ngầu, hơi thở giống như một con thú săn mồi. Môi lại một lần nữa bị chiếm đóng, cô cũng chủ động hé môi, đầu lưỡi rục rè đụng vào đầu lưỡi thô như bị kích động, nhấn cô lúm xuống sâu, vừa nhiệt tình vừa nóng vội, lúc cô như sắp không thở được thì hắn hổn hển buông ra, những sợi tơ bạc vướn trên khóe môi hắn, nước bọt đã thấm ướt từ cằm chảy xuống cần cổ.“Tình” giọng hắn quyến rũ gọi tên thân mật của cô“Hả?” cô khó khăn đáp“Tôi muốn em” hắn báo đạo tuyên bố“ưm” cô đỏ mặt“Nói em cũng muốn tôi” hắn mê mụi vùi đầu vào hõm vai cô“Em...em muốn anh” giọng cô khẽ runThân dưới của hắn trướng đau, cọ vào đùi cô, cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm nhận được thứ nóng bỏng đó.“Giúp tôi” giọng hắn khản nuốt nước bọt, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhễ nhãiLãnh Phương Đông lật người để cô nằm chơ chỏng trên người hắn“Cởi quần của tôi xuống”Tay cô chống lên cơ bụng săn chắc của hắn, nhất thời bất động. “Mau lên” Hắn ôm chặt khiến đầu cô dụi vào thân dưới của hắn“Anh thật quá đáng” “Nó chịu không nổi rồi” hắn đưa bàn tay cô sờ vào đũng quầnBàn tay mềm mại của cô đặt trước thắt lưng, đỏ mặt tía tai, lòng bàn tay toàn mồ hồi khổ sở tìm chốt mở nhưng vặn vẹo thế nào cũng không raCô đưa ánh mắt vô tội nhìn hắnTrà Muộn - truyện được đăng trên d đ LQĐLãnh Phương Đông cắn răng ngồi dậy, lột phăng quần quăng xuống đất rồi lại nằm đây hắn chỉ còn một chiếc quần lót, vật to lớn đã sớm ngóc đầu dậy, phồng lên một run rẩy cởi xuống, khiến nó bật ra rồi sừng sững lắc lư trước mặt, cô khiến sợ không dám chạm vào.“Vuốt ve nó” hắn ấn tay cô vào“Lớn như vậy” cô thản thốt há hốc mồm“Nó như vậy mới đủ thỏa mãn em” Hắn vuốt ve lưng côĐộng tác nhỏ của Lục Tình càng làm kích thước của nó to hơn, hai tay cô mới bao trọn được của hắn, cô không có chút kinh nghiệm cứ thế vuốt nắn.“Tôi không làm nữa” Chưa được bao lâu tay cô đã mỏi nhừ buông lỏngHắn bật cười nhìn cô nũng nịu, lật người đè dưới thân, đôi chân bị hắn tách ra, phân thân chen vào, lối đi ẩm ướt nhanh chóng tiếp nhận cán gốc, hắn nhịp nhàng ra ra vào vào ba cái thúc nhẹ, hắn bắt lấy mông nhỏ của cô vỗ mạnh, thắt lưng nâng lên dùng lực mạnh mẽ thúc vào.“A….” cổ họng phát ra tiếng rên rỉ“Nói em là của tôi” hắn dồn dập ra vào, mồ hôi nhễ nhãi rơi xuống ngực cô, mặt hắn đỏ bừng.“A...đừng nơi đó không được” cô ôm chặt hắn khổ sở cầu xin“Tình, em là của tôi” hắn nhấp nhô lên xuống, đùi bị hắn banh ra đến cực hạn, hắn cứ thế ồn ạc tấn công, bên dưới phun ra nuốt vào, lối đi đã sớm quen với sự hiện diện của hắn càng thêm rộng mở, hắn lúc nông lúc sâu đâm vào.“Đông….anh nhẹ một chút” cô thở dốc, vuốt ve khuôn ngực của hắn“Nhẹ không được” hắn hổn hển trả lời như có như khôngLục Tình chỉ còn cách bấu víu, tay ôm chặt cổ hắn, đùi mật kẹp chặt thắt lưng đón nhận hắn thâm nhập hoàn biết là bao lâu, cô vừa la vừa khóc, vừa mắng chỉ càng làm hắn thêm hăng say, trong đầu cô chỉ toàn là tiếng ong ong, tấm lưng bị cọ xuống da ghế đau điệu tình ái va chạm phành phạch, tiếng nước chảy róc rách, tiếng nức nở, cùng hơi thở mãnh liệt hòa quyện,tô điểm cho bức tranh tình yêu càng thêm rực rỡ.“A.....” Hắn rống lên, cú thúc cuối cùng chôn trong thân thể cô phun ra từng đợt tinh dịch xối cô có hắn, trong hắn có cô, mùi dịch ái lan tỏa xộc thẳng vào mũi, ánh mắt ướt át của Lục Tình mông lung, cả thân thể lên cao trào trở nên mềm nhũn co rút dưới thân hắn. Những ngày qua, cuộc sống của Lục Tình mang nhiều hương vị mới mẻ. Tuy vì chuyện ngoài ý muốn, cộng với sợ hãi còn tồn đọng, không nghe tin tức của bà ta và Trần Khư Tuấn, cũng không hỏi Lãnh Phương Đông, hai người đã ngầm hiểu, hắn không nói, cô không hỏi nhiều, tin tưởng vào quyết định của hắn. Dù gì cô đâu phải thánh nữ, đối với kẻ suýt hại mình không đồng tình cũng là hận, duy chỉ sợ hắn vì cô mà làm ra chuyện nguy hiểm, thế giới của hắn liệu có thích hợp với cô hay không?Lục Tình chán nản cầm quả hồng trên tay, định rửa sạch mới cho vào tủ lạnh. Ăn tối xong, cô chuẩn bị ít trái cây tráng miệng."Á" Lục Tình giật mình hét lớn vì eo đột nhiên bị ai kia siết hồng rơi tõm xuống lên tiếng trách móc thì cằm lúm nhúm râu cọ sát vào hõm cổ cô, giọng nói trầm khàn thì thâm bên tai "Em lâu quá" Lục Tình thở dài đánh tay hắn"Em rửa trái cây" "Không thích ăn, em không cần mua mấy thứ này" Lãnh Phương Đông bắt lấy hai tay cô."Anh thật kém ăn, rau không ăn, trái cây cũng không ăn" Cô lên án thái độ ghét bỏ trên mặt hắn. Cầm một quả hồng, lau khô nước, đưa lên miệng hắn. Lãnh Phương Đông im lặng nhìn cô, hắn chẳng mảy may đến thứ trước mặt."Không ngọt lắm đâu" Biết khẩu vị của hắn nên cô luôn chọn loại ít ngọt nhất."..."Lục Tình yểu xìu tự bỏ vào miệng mình, hừ cô không thèm quan tâm hắn nữa."Không ngọt à?" Nâng cằm cô lên, hắn nghi ngời hỏiCô lập tức gật đầu, vui vẻ đưa một quả nữa cho hắn."Ăn đi mà" Lãnh Phương Đông nhếch môi cúi xuống chạm môi cô, một tay ghì chặt sau gáy, đầu lưỡi luồn lách khuấy động bên trong khoang miệng, đầu lưỡi mềm mại bị mút chặt đến tê dại, cả người cô lập tức mềm mũn ngã xuống, không chịu nổi khí thế cường hãn của hôn kéo dài như vô tận, hắn liếm môi cô, thở dốc tách ra "Rất ngọt"Cô đấm vào lồng ngực rắn chắc "Đâu có, rõ ràng không ngọt mà"Hắn cầm một quả bỏ vào miệng, hai mày chau lại."Giống nhau mà, anh lười ăn thì đừng hòng em nấu ăn nữa" cô chống nạch uy hiếp"Được, em nên dành thời gian cho chúng ta" "..."Bây giờ đến lượt Lục Tình không có lời gì để nói, hắn không định ăn để sống sao? Cô lười cho ý kiến."Ưm, anh đang làm gì vậy?" Thân thể nhẹ bẫng được nhấc lên bàn, dù cô có ngồi trên cao nhưng hắn vẫn rất cao, thân thể cao ngất áp lên người, Lục Tình bị hôn đến choáng váng, cô ủy mị đáp ngất đón nhận sự tấn công cuồng dã của hắn, đến khi thiếu dưỡng khí mềm nhũn dựa vào lồng ngực rắn chắc, ôm lấy tấm lưng vững Phương Đông vén váy mỏng, bàn tay chai sạm vuốt ve da thịt nhẵn mịn. Xoa nắn mềm mại trước ngực, xấu xa cúi xuống cắn nhẹ."Đau" Lục Tình nhăn mặt đẩy đầu hắn, người đàn ông không bao giờ biết nặng nhẹ. Lãnh Phương Đông cắn nuốt cánh môi của cô, tay không nhàn rỗi cởi vướng víu khiến Lục tình trở nên trần trụi dưới ánh đèn rực rỡ, da thịt sáng bóng cọ sát với thân thể nóng bỏng, làn da màu đồng khỏe khoắn dần lộ ra khi hắn nhàn nhã cởi phăng chiếc áo lưỡi thô nóng ngao du trên da thịt mềm mại, cả người Lục Tình vì kích thích vì ngượng ngùng mà trở nên đỏ ửng, cô mê man rên rỉ, giương đôi mắt ướt át lên nhìn hắn, khó chịu tìm kiếm ấm áp, cô dán môi lên má hắn, cắn xương hàm cương nghị, nhe lưỡi liếm làn môi mỏng, đỉnh lưỡi hồng hào luồn qua khẽ răng tiến vào bên khi nào Lục Tình chủ động, trong chuyện chăn gối đều được hắn dạy dỗ chỉ dẫn, tất cả kinh nghiệm đều học từ hắn. Cô biết hắn sẽ không chịu đựng được, cố ý bấu víu hôn môi."Ưm" liếm sợi tơ bạc trên khóe miệng, Lục Tình si ngốc nhìn hắn, ánh mắt có bao nhiêu mê người. Đầu hắn bị đáng mạnh, trái tim lập tức xáo thân thể mềm mại xuống bàn, hắn kích động lột quần lót của cô, bàn tay tà ác trêu chọc đóa hoa ướt át."Nhẹ chút" hơi thở Lục Tình phả nhẹ, yếu ớt cầu xin. Mở rộng hai đùi cho hắn dễ dàng xâm nhập, dòng dịch ấm chảy ra ướt đẫm ngón tay."Muốn sao?" Hắn trằn trọc bú mút môi cô. Lục Tình uốn éo người, tiếng rên thay lời muốn tay thô lỗ chọc mạnh."Đông" Lục Tình ứ nước mắt, cô thở gấp đưa tay cởi quần của hắn, qua lớp vải vuốt nắn thứ đang phình to luồn tay vào trong, nắm chặt cán gốc, đánh thức dục vọng căng Phương Đông bắt lấy tay cô, đè thân thể cao ngất ngấu nghiến lấy môi cô."Ưm" Lục Tình nhắm mắt tuân theo tiết tấu cuồng nhiệt. ...Trà Muộn d. đ. lequydon"Reng....reng...." đúng lúc này chuông điện thoại bỗng réo vang, hai người lập tức dừng Tình xấu hổ đẩy hắn "nghe điện thoại" "Mặc kệ nó" Hắn làu bàu, vùi đầu nhấm nháp cần cổ trắng ngần. "Đừng mà, chắc họ có việc gấp" "Đáng chết" Hắn tức giận ôm lấy cô đi đến ghế sô thấy số trên màn hình nhấp nháy, mặt hắn đen sì."Có chuyện gì?" Giọng hắn lạnh lùng"Đại ca, thằng Vũ xuất hiện trở lại rồi" Giọng bên kia có chút hấp tấp"Chẳng phải cậu nói đã giải quyết rồi sao?" Hắn hạ giọng, hai mày nhíu chặt"Đại ca, rõ ràng em đã làm đâu vào đấy! Em xin thề" Bên kia vội vả lau mồ hôi trán."...""Nó đang làm việc cho anh ba" "Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi" "Vâng""Trần Lực?" "Đại ca, còn có chuyện gì không?" "Đến Địa Nha thay cho La Mãnh" Hắn nói xong liền cúp mắt, không để ý tiếng kêu gào yếu ớt bên kia. "Có chuyện gì vậy anh?" Lục Tình lo lắng hỏi."Không có gì" hắn trầm mặc“Đông, anh đừng gạt em” “Ngoan, không có gì quan trọng” Hắn ép cô xuống, nhanh chóng chiếm thế thượng hết những lời muốn nói, đầu lưỡi thô lỗ luồn vào khoang miệng khuấy đảo, mút hết ngọt ngào trong miệng cô.“Ưm, em không thở được” cô chu môi hồng nộm, kháng nghị đẩy hắn.“Tình, có biết những lúc này điều anh muốn nhất là gì không?” hắn chăm chú nhìn Tình ngượng ngùng xoay mặt đi.“Muốn ăn em” “Người ta đâu phải thức ăn” cô chống chế phụng phịu.“Em còn ngon hơn nhiều” hắn cười tà mị, hơi thở nóng hổi lướt trên hai má đỏ ửng.“Chán ghét anh” “Vậy sao? Để xem em chán ghét thế nào?” Hắn mạnh mẽ tách hai đùi mật, đóa hoa ướt đẫm phơi bày trước con ngươi đen láy, ánh mắt nhuốm tình dục nồng xong, đầu lưỡi tiến sâu vào bên dưới, liếm cắn cánh hoa, Lục Tình phập phồng hơi thở, khổ sở tránh né, miệng rên rỉ cầu xin hắn dừng lại. …“Reng reng” tiếng chuông làm cô giật Phương Đông đen mặt ngóc đầu lên, miệng còn vướng dịch mặt trong suốt.“Trần Lực, nếu không có gì quan trọng thì cậu chết chắc rồi” hắn không thèm nhìn số đã giận dữ gầm Tình thuận thế ngồi lên đùi hắn, bàn tay nhỏ nhắn cởi quần hắn xuống, cúi xuống trêu chọc người anh em của hắn. Cán gốc dựng đứng được cô ngậm chặt, lấp đầy khoang miệng, Lục Tình đắc ý nghe thấy tiếng thở dốc của hắn, tích cực chơi đùa ngậm thả khiến cứng rắn run rẩy.“Đại ca bớt giận, em là muốn thông báo giấy tờ xuất cảng của chị dâu đã hoàn thành” Bên kia đầu dây ấp úng giải lực nghi ngút xông thẳng lên đầu, gương mặt cương nghị lúc đen lúc đỏ. Gầm gừ vứt chiếc di động xuống sàn, hắn vật cô xuống, hôn mút cánh môi sưng đỏ.“Á em sai rồi, xin anh” Lục Tình hét lớn, vừa khóc vừa cười tránh né đòn tấn công bất ngờ.“Em sai cái gì?”“Không nên trêu chọc anh” cô thút thít rưng rưng nước nhếch môi cười, bên dưới đong đưa ma sát hai bên đùi. Cố ý di chuyển một cách chậm chạp làm cả người Lục Tình mềm rũ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm than nhẹ động tình, nơi non mềm nở Tình ưỡn người lên xích lại gần hông hắn, linh hoạt muốn khơi dậy ham muốn điên tay cô nắm lấy vật cứng rắn, giương đôi mắt ẩm ướt mông lung nhìn hắn.“Không chịu được sao?” Hơi nóng thổi bên tai mẫn cảm“Đáng ghét, mau tránh ra” Cô tức giận đẩy hắn.“Đâu có dễ tha cho em như vậy” Ngón tay thô rát tiến sâu vào, thân thể cô co rút nuốt lấy khích Tình thút thít chủ động dâng môi lên, hôn mút cần cổ hắn, bầu ngực sữa dán vào da thịt màu đồng. Lãnh Phương Đông nâng hông lên khiến cô nằm sấp trên người hắn, mông nhỏ dụi vào cán gốc sừng sững, mồ hôi lấm tấm trên trán, Lục Tình chống tay trên lồng ngực, nâng mông lên tiếp nhận lưng nhỏ nhắn của Lục Tình e ấp lên xuống, cả người cô lấp lánh mồ hôi. Mỗi lần xâm nhập đều đánh thẳng đến nơi sâu đàn ông bên dưới nhàn nhã nhìn người phụ nữ của mình có bao nhiêu nhiệt tình. Non mềm chảy nước róc rách, âm thanh va chạm kích thích khiến mặt hắn đỏ gay, cán gốc phình to bên trong đóa hoa nở rộ. Hắn khó nhọc thở hổn hển, âu yếm bú mút làn môi đỏ mọng. Lục Tình mệt nhòa ngã xụi lơ, run rẩy từng cơn cao trào, Lãnh Phương Đông lật người đè cô dưới thân, dạng rộng hai đùi ép xuống, mãnh liệt luận động quên hết trời đất. Trận cuồng phong dữ dội chính là thân thể cường tráng của hắn thúc liên hồi chạy nước rút trong thân thể Lục mài, cuồng dã...Lục Tình đong đưa như ngọn cỏ lao dập dìu trong trận mưa bão. Lồng ngực cứng rắn phập phồng nhỏ giọt mồ hôi nóng hổi, môi mỏng đói khát liếm mút môi cô, đầu lưỡi quấn lấy ngọt ngào tạo nên tiếng chần chậc ướt át.“Đông, xin anh nhẹ chút” quàng hai tay qua gáy hắn, cô vùi vào hõm vai chắc nịch nức nở."Hồng hộc...hồng hộc" đáp lại tiếng nức nở chỉ có tiếng thở dốc nặng nề kèm theo tiếng rên rỉ thỏa mãn. Lãnh Phương Đông biến đổi tư thế không ngừng đẩy dục vọng vào sâu bên trong. Cuối cùng, ở nơi sâu nhất phóng thích chính ôm cô vào lòng, liếm vành tai mẫn cảm, sủng nịnh hôn lên mí Tình mơ hồ “Mau buông ra, em muốn đi tắm”“Còn chưa xong đâu” Hắn động thân tiến vào, nhẹ nhàng di động.“Ưm, đừng làm nữa"“Mỗi đêm là ai kêu anh đừng dừng lại” Cô ngượng chín mặt, đẩy thân thể dính ướt khỏi người.“Ngoan, một lát nữa em sẽ thích” Hắn hít sâu rút lui toàn bộ rồi xốc hai chân cô lên thúc mạnh. “A….” Lục Tình cắn răng đón nhận khoái cảm dâng nhiên, Hắn đứng phắc dậy, mỗi bước chân cô đều cảm nhận được bên dưới trướng cô lên giường, hôn khắp lượt trên da thịt nhẵn mịn, hắn nắm chặt mông cô, từ phía sau xâm nhập, ấm áp khích chặt làm tâm tình hắn vô cùng kích động, khoái cảm chạy dọc cơ thể, cả hai run rẩy cùng nhau bước vào cảnh giới cực lạc. Nương theo động tác cuồng dã, Lục Tình rên từng tiếng đứt quãng, mệt nhòa nằm rũ xuống nệm, chân giường rung lắc dữ dội, có cảm giác như sắp rơi xuống. Lục Tình càng ỉ ôi cầu xin, hắn càng được thế cậy mạnh, lần lượt chiếm đóng mọi ngóch ngách, quen thuộc rong đuổi dẫn dắt cô bước vào cánh cửa dục vọng không lối thoát. Nơi dung hòa ướt át chứa đựng tất cả sinh lực, tình yêu của Phương Đông không phải kẻ thích nói, hắn lạnh lùng trầm mặc, không hay nói lời ngon ngọt. Ở bên cạnh hắn, cô rất vui vẻ, rất an tâm, hắn là mái nhà cho cô nương tựa sau những tháng ngày bất hạnh. Liệu có thể ở bên nhau bao lâu? Hay đây chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi mà ông trời ban tặng? ======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC tại ========Thể loại hiện đại, sắcSống gần hai mươi lăm năm, lần đầu tiên Lục Tình cảm thấy hối hận vì chọc ra chuyện, tên đàn ông này đúng là kẻ điên!Người đàn bà này dám coi mình là trai bao? Tốt, ta sẽ dây dưa với nàng tới cùng, nếu không bọn đàn em sẽ cười ta thối mũi...Câu chuyện muốn thuở về sói và thỏ bắt tác giảkhông có trích dẫn đoạn sắc vì nó sẽ xuất hiện ngay đây! Sáng hôm sau, Lục Tình cố mở hai mí mắt nặng trĩu, thân thể giống như có hàng trăm đoàn xe cán qua, giữa hai bắp đùi truyền đến cảm giác đau rát, chân không tài nào nhúc nhích nổi. Tối qua hắn như ăn phải thuốc kích thích vậy, miệt mài tham luyến trên thân thể cô cả đêm, đến tờ mờ sáng mới tạm buông tha nhưng bàn tay tà ác vẫn ôm chặt không có khẽ hở. Cô tưởng mình vừa trải qua một kiếp nạn, bị giày vò đến mức này trong lòng thật sự muốn gào khóc. Ở trong vòng tay của hắn, cô hoàn toàn không thể cử động.“Lãnh Phương đông” Lục Tình lay bả vai của hắn, khẽ gọi"Tỉnh rồi hả?” Hắn mở mắt, giọng trầm khàn quyến rũ.“Mau buông ra, tôi muốn dậy”Lãnh Phương Đông không lên tiếng, nhắm nghiền mắt lại vùi đầu vào hõm vai của cô, hơi thở trầm ổn khiến cả người cô nóng ran.“Mau dậy đi mà” giọng cô yểu xìu“Chết rồi, trễ giờ... tôi còn phải đến trường” Lục Tình nhảy dựng lên, luống cuống vơ tìm quần áo.“Không cần gấp, tôi đưa em đi”Luc Tình nhảy xuống giường, đau lòng vì chẳng tìm thấy thứ gì có thể mặc vào người, dưới ánh nhìn nóng bỏng của hắn, cô đỏ mặt quấn chặt tấm chăn mỏng quanh người, bức bối trừng hắn.“Quần áo làm sao bây giờ?”“Một lát nữa có người mang đến” Thân hình trần trụi của hắn phô bày trước mắt, Lãnh Phương Đông ôm cả người lẫn chăn bước vào phòng tắm.“Này, anh đừng có làm bậy”“Nếu em không muốn trễ giờ thì đừng có cựa quậy lung tung” Hắn vỗ nhẹ vào mông nhỏ của cô. Lục Tình xấu hổ không nói lên lời, đành im quả nhiên giữ lời, không có làm chuyện gì quá Lục Tình từ phòng tắm bước ra, đã thấy một bộ váy màu trắng được đặt ngay ngắn ở cuối giường, bên cạnh còn có một cái túi nhỏ, cô mở ra liền hối hận muốn chết, đó là một bộ nội y ren màu trắng, rất hợp tông với bộ nhanh chóng mặc vào người, rất vừa vặn, ngay cả đồ lót cũng vừa in đúng với size của phòng khách, Lãnh Phương Đông đã mặc một thân màu đen huyền bí, vẻ mặt hắn có vẻ không được tốt, chân mày chau lại, cũng không nhận ra bước chân khẽ khàng, đến khi cô lên tiếng hắn mới ngước đầu lên.“Trần Lực sẽ đưa em đi”Lúc này cô mới biết còn có một người nữa hiện diện trong căn phòng, đây chính người đàn ông cô đã nói chuyện qua điện thoại cũng là kẻ đã bắt Nhã Bình ngày hôm đó, là thuộc hạ của hắn.“Không cần đâu, tôi tự đi được” Cô vội từ chối lời đề nghị của hắn“Tôi có việc quan trọng cần phải giải quyết” hắn đột nhiên lên tiếng“Tình, đừng có phản kháng lời nói của tôi” Giọng hắn lạnh lùngLãnh Phương Đông đứng dậy sải bước về phía cô, chẳng mấy chốc đã kéo cô vào lòng, môi hắn dán lên vành tai nhạy cảm, cắn nhẹ, giọng trầm khàn thổi qua tai“Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi”Nói rồi đôi tay hắn ghì chặt sau gáy, mút lấy môi cô, nụ hôn có phần bá đạo vừa da diết vừa mãnh liệt, đến khi đầu lưỡi trằn trọc lui ra, hắn nặng nhọc thở dốc, cô được trả tự do, mềm mũn dựa vào người hắn thở mắt đen láy sâu hút khiến đầu cô tê cứng, giống như có lực siêu nhiên thần bí khiến bất kì ai nhìn vào cũng phải tuân theo.... Ngồi trên xe, người tên Trần Lực này lời nói thô lỗ ồn ào, cả thân hình của hắn cũng sừng sững như ngọn núi, nhưng đối với cô có ba phần cung kính, có vẻ hắn tưởng cô là người của Lãnh Phương Đông.“Cho tôi đến ngã tư đó được rồi” Cô bèn lên tiếng, trước khi hắn lái xe đến trước cổng xe này quả thật rất nổi bật, nếu từ đây bước xuống sẽ trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn của người khác.“Không được, đại ca đã giao nhiệm vụ, em nhất định phải làm đến nơi đến chốn” Giọng hắn lớn đến mức làm cô giật mình."Không cần đâu, làm phiền anh rồi” cô khách khí cười gượng“Sao lại làm phiền, chị dâu, chị cứ sai bảo, dù lên núi đao xuống chảo dầu em cũng không ngần ngại” Trần Lực cười khà khà.“Đừng...tôi không phải chị dâu gì đó của anh” Cô ngượng ngùng đáp.“Chị là người của đại ca, tất nhiên là chị dâu của chúng em” Trần Lực không cho cô cơ hội phản Tình bất lực nhìn xe lăn bánh đến trước cổng, cô không thể nói lí lẽ được, hắn là người của Lãnh Phương Đông nên tuyệt đối tuân theo lệnh của hắn, cô phân bua hắn cũng chẳng lọt vào lỗ tai.“Cám ơn anh” cô đẩy cửa xem bước xuống“Chiều tôi sẽ đến đón chị”“Tuyệt đối không cần, anh không cần làm như thế” Cô lắc đầu sợ hãi“Đây là mệnh lệnh của đại ca” Hắn thản nhiên đáp“Tôi sẽ gọi điện cho anh ấy, anh có thể yên tâm chưa” Cô thở dàiTrần Lực suy nghĩ một lát cuối cùng cũng tạm đồng ý, Lục Tình được giải thoát bước chân càng nhanh, vừa đi vừa chạy giống như kẻ trộm vậy. Lục Tình vô cùng ủy khuất nhìn xuống người mình, cô nheo mắt cười tươi như hoa, nũng nịu sà vào lòng Lãnh Phương Đông, bầu ngực non mềm vô thức dán lên da thịt nóng hổi của hắn.“Anh không thích hả?” Hỏi xong, Lục Tình lại ngửa đầu hôn lên chiếc cằm lún phún râu, ôm chặt lấy thắt lưng tráng kiện, cười khì khì ngả đầu vào cổ hắn.“Hừ! Không khen người ta một tiếng mà còn…” Chưa kịp nói dứt câu,...Lãnh Phương Đông đã dùng cái khăn choàng bao lấy cơ thể Lục Tình, cô ngoe nguẩy cái đầu nhỏ kháng nghị.“Hư ~ Anh đang làm gì vậy?” Lãnh Phương Đông chẳng thèm liếc mắt, bọc cô như gói bánh chưng, ung dung ôm người yêu nhỏ bé vào lòng, nhàn nhạt trầm giọng nhưng trong giọng điệu vẫn chứa đầy vẻ nghiêm trọng.“Không cho phép mặc những thứ hở hang này ra đường” Lục Tình giơ nắm đấm nhỏ trút giận lên lồng ngực hắn, giọng điệu vô cùng phẫn nộ.“Vậy mà người ta mất gần một ngày để chọn….Đông, nhìn khó coi lắm hả?” “Rất khó coi” Hắn vỗ nhẹ đầu cô, khẽ chau mày kiếm rồi thản nhiên Tình vô dụng cúi đầu, thất vọng cắn cắn móng tay, giận dỗi chu môi.“Người ta chỉ muốn mặc cho anh xem thôi, không được sao?”“Ừm, chỉ khi nào có hai chúng ta thì được. Nhưng em không mặc gì mới đẹp nhất!” Hắn giam cô vào lồng ngực, cắn cắn vành tai mẫn cảm, thủ thỉ nói lời trêu chọc.“Hư đốn!” Lục Tình đỏ mặt ngượng ngùng giơ tay đánh đánh hắn vài cái. Người đàn ông vô lại này chỉ biết bắt nạt cô là giỏi. Hắn bắt lấy cổ tay cô, mềm mỏng nói “Anh dạy em câu cᔓAnh cũng biết à?” “Đương nhiên!”“Đông, nơi này cũng là nhà của anh hả?”Hắn lắc đầu, giọng xa xăm “Chỉ là nơi để tịnh dưỡng”“Hay là chúng ta về Khang Thịnh, em muốn đến nơi anh đã từng sinh sống” Dựa hẳn vào người hắn cọ cọ, cô vui vẻ nũng nịu.“Được” Lãnh Phương Đông cúi thấp đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn. Tìm được tự do, Lục Tình loay hoay với cần câu được chuẩn bị sẵn, thả mồi rồi hào hứng chờ đợi thành được đăng trên diễn đàn lequydon“Tích tắc….tích tắc...”“Chán quá đi! Không có động tĩnh gì cả” Lục Tình mất hết kiên nhẫn, giật giật cần Phương Đông nắm lấy tay cô, cười đáp.“Câu cá cần phải có sự kiên nhẫn”“Anh cũng có sao?” Lục Tình nghi ngờ lời nói thốt ra từ miệng sói, trong đầu hắn có hai từ kiên nhẫn nữa sao.“Em nói xem” Hắn nheo mắt lại, gương mặt điển trai dí sát vào má cô. Lục Tình ngửi thấy mùi nguy hiểm, sống lưng liền lạnh toát, vội vàng xua tay.“Đương nhiên có, anh vô cùng kiên nhẫn”Lãnh Phương Đông hừ một tiếng, đắc ý nhướng mày kiếm, chăm chú nhìn cô giống như dò xét con mồi.“Hừ, nếu không kiên nhẫn, có thể bắt được em sao?”Lục Tình cấu mạnh vào eo hắn, mạnh mẽ vùng dậy tìm cho mình một khoảng không tự do, đứng trước làn gió mát lạnh, sóng biển vỗ nhẹ vào mạn thuyền nghe rất vui tai. Cô hít một hơi dài, đưa hai tay đặt lên miệng làm giống như ống loa rồi hét lên.“Phương Đông! Phương Đông!” “...”“Phương Đông! Anh xem cá bơi bơi ngoài kia không chịu ăn mồi của anh kìa” “...” “Gọi Phương Đông dễ nghe thật đấy!”“Phương Đông, sao không trả lời em hả?”“Hừ lại đây! Em mà rơi xuống thì đừng…”Lãnh Phương Đông chưa kịp nói dứt câu đã bị điệu cười đắc ý của cô thu hút.“Không sợ, anh nhất định sẽ cứu em lên” “...”Đôi mắt Lục Tình ngập tràn tia hạnh phúc, cả người cô tỏa sáng như ánh nắng ban mai, không dịu nhẹ cũng không quá gay gắt nhưng lại khiến người ta vô cùng dễ chịu. Thuyền lắc lư khiến bước chân cô loạng choạng, ngay lập tức Lãnh Phương Đông nhanh nhẹn quăng bỏ cần câu trên tay, phi thân chạy đến kịp thời đỡ lấy eo cô./lqđ/“Em đoán đúng mà! Anh làm rất tốt” Hắn ôm cô ngồi xuống, hai bàn tay không nhịn được vuốt ve vòng eo thon thả của cô, chậm rãi dời làn môi ấm nóng lướt qua, thấp giọng ôn nhu.“Em yêu, anh ra lệnh cho em không được cười nữa” Tay của Lục Tình nhẹ nhàng chạm lên bàn tay đang đặt trên bụng mình, thắc mắc hỏi lại.“Tại sao?” Hắn ngửa lòng bàn tay lại, đan chặt với mười đầu ngón tay của cô, cứng rắn cùng mềm mại áp vào nhau. Hắn lưu manh nheo mắt cười lạnh.“Có muốn thử cảm giác mới lạ hay không?” Hai bên má cô ửng hồng cả lên, ánh mắt trong veo ngẩng lên nhìn hắn.“Tên bại hoại này, đầu anh toàn mấy thứ linh tinh”Hắn lại một lần nữa cong khóe môi khoe nụ cười hút hồn, cúi xuống kề sát bên môi cô, thấp giọng thì thầm.“Em nói xem anh có dám không?”Khóe môi Lục Tình co giật, luống cuống đến mức cả tay chân đều run rẩy, cố bấu chặt lấy hắn. Cô ngoan ngoãn đầu hàng trước thế lực tà đạo, dịu dàng mỉm cười với hắn.“Cá cắn câu” “Cũng không quan trọng bằng việc ăn em” “Hư đốn” Cô cười nũng nịu mắng hắn.“Em yêu, em càng mắng càng kích thích khẩu vị của anh” “Phương Đông! Phương Đông!”“Làm sao?” “Em yêu anh”“Mẹ nó! Lục Tình, em thực sự không muốn sống nữa!”Lục Tình chưa bao giờ được thưởng thức vẻ mặt ngượng ngùng của hắn như thế. Ở bên nhau lâu như vậy, nhưng mỗi lần cô nói “em yêu anh” hắn luôn làm bộ mặt kích động như vậy. Ngay lập tức sẽ lôi cô lên giường âu yếm một phen, ngay giữa biển trời mênh mông, lại có người đang ngồi trong khoang thuyền, hắn có muốn cũng phải nhẫn nhịn. Ngước lên, ánh mắt cô dịu dàng chọc vào tim hắn, cả người cô mềm nhũn ngã vào lồng ngực cứng rắn. Đúng lúc này môi hắn nhẹ nhàng áp xuống cánh môi đỏ mọng của cô triền miên cắn môi vĩnh viễn không thể thỏa mãn được dục vọng và khao khát của những người yêu nhau. Lãnh Phương Đông thở hổn hển vùi đầu vào ngực Lục Tình, trao cho cô từng cái hôn da diết, đầu lưỡi thô ráp uốn lượn khắp da thịt trắng nõn. Lục Tình khẽ ưm nhẹ một tiếng rên rỉ, ngửa cổ ra sau, ánh mắt mê đắm như chìm vào khói thuốc phiện.cắt cảnh, hết phim =.= thứ lỗi cho taBeta phù...may quá, ta chưa chuẩn bị máu muah ha ha...Sau một buổi sáng phơi mình dưới ánh nắng và tận hưởng mùi mằn mặn của gió biển, Lục Tình lâm vào trạng thái ngủ vùi, lúc cô tỉnh lại, trời đã xế chiều, bên cạnh không thấy bóng dáng ai cả. Tiếng chuông quen thuộc trên đầu giường vang lên, cô lập tức nhận máy.“Tỉnh rồi?” Lập tức nhận ra giọng nói mệt mỏi của Lãnh Phương Đông, Lục Tình vội hỏi.“Anh đi đâu vậy?”Hắn không trả lời câu hỏi của cô, mà đáp lại. “Mệt thì ngủ thêm lát nữa, anh đã dặn dì Diêu chuẩn bị thức ăn cho em”“Dạ, nhưng anh đang ở đâu vậy?”Lục Tình nghe thấy tiếng cười của hắn bên tai, không quên chọc ghẹo cô.“Mới đó mà đã nhớ đến anh rồi sao?”“Hừ, mau mau về, còn đưa em đi chơi”“Ở trong phòng đợi anh, không được phép chạy lung tung!” Lại ra lệnh cho cô nữa rồi ! Lục Tình bĩu môi kháng nghị.“Mới không cần, em tự đi được mà”“Chỉ được phép dạo quanh bãi biển, nơi khác không an toàn”“Em có phải con nít lên ba đâu?”“Hử?” “Được rồi, em nghe rồi mà, đợi anh trở về” “Ngủ nhiều một chút” Nói xong, hắn liền cúp máy, chắc hẳn là có việc quan trọng.…Trà muộn truyện được đăng trên “Dì, con đi ra ngoài chơi, anh ấy đồng ý rồi ạ” Lục Tình đội nón rộng vành, chân mang đôi dép mộc, cô đi vào bếp nói một tiếng với dì Diêu.“Hay tôi đi cùng cô” Dì Diêu không yên tâm vội nói.“Không cần đâu ạ, con chỉ cách có vài bước chân mà”“Được rồi, cô không được xuống biển đâu đấy” “Dạ, con chỉ dạo quanh một vòng rồi về liền” Nhận được sự đồng ý của dì Diêu, Lục Tình nhanh chân chạy ra ngoài.…Bỏ dép ra, Lục Tình đi chân trần trên cát, buổi chiều là thời điểm thủy triều lên, chẳng mấy chốc nước đã ngập đến cổ chân, bao phủ toàn bộ bờ cát dài. Tiếng sóng vỗ vào bờ nghe thật vui tai, giống như đứa trẻ nghịch ngợm, Lục Tình vừa cười khanh khách vừa chạy khỏi sự truy đuổi của ngọn sóng lớn. “Á….” Gió lớn thổi bay chiếc nón, tóc cô rối tung bay phấp nhiên ngọn sóng từ ngoài xa ập đến, cô sợ hãi quay lưng chạy vào bờ.“Đau…” Đụng trúng một khối cứng rắn như thạch, cô đau đớn kêu lên, mắt nhìn người đang trong tư thế thẳng đứng, cánh tay kịp chộp qua eo đỡ cô giữ thăng bằng.“Anh là ai?” Cô loạng choạng đẩy người đàn ông lạ lúc này cô mới nhận ra, người đang đứng trước mặt mình có đôi mắt xanh mê hoặc, sóng mũi cao thẳng, mọi đường nét trên gương mặt quá hoàn hảo nhưng cô chợt cảm thấy lạnh lẽo, nhất là khi chạm vào ánh mắt sâu thẳm đó.“Cô không sao chứ?” Anh ta lạnh nhạt nhìn cô.“Không sao, cám ơn anh đã giúp đỡ”“Giờ này triều cường rất lớn, không ai nói với cô sao?” Nhìn bộ dạng ướt sũng của cô, anh ta nhàn nhạt liếc nhìn.“Tôi…”“Được rồi, trở về thay quần áo đi” Anh ta nói rồi quay lưng bước đi, Lục Tình ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng xa dần. Trong lòng dâng lên một loại cảm giác không nói nên lời.***Trà Muộn***lqđ***“Cô bị làm sao vậy?” Dì Diêu đang loay hoay dọn dẹp thì thấy Lục Tình bước vào, chân trần, cả người ướt mem, ngay cả đôi môi cũng đang run lên vì lạnh.“Con không sao”“Nhanh vào ngâm nước nóng, kẻo cảm lạnh” Dì Diêu choàng khăn qua vai cô nhắc nhở.“Dạ” Lục Tình đáp, rồi cô chợt nhớ ra liền hỏi “Dì Diêu, ở đây ngoài dì ra còn có ai khác không ạ?”“Còn có hai người nữa. Nhưng khi nào cậu Đông về đây họ mới đến” “Sao thế?” Dì Diêu thấy cô ngẩn ngơ thì vỗ vỗ vai cô.“Dạ, không có gì. Con đi tắm đây”

mẹ nó em trốn không thoát đâu