Vào đêm kỷ niệm 4 năm ngày cưới, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ phòng ngủ của vợ chồng tôi. "Hãy nói với em là em giỏi hơn chị ấy đi.". Đó là giọng nói của em gái sinh đôi của tôi. Truyện tranh "Ba Người Chúng Ta Đã Kết Hôn" (cuộc hôn nhân tay ba), nét
Bánh đúc bỏ bị vừa đi vừa nhòm." Phú Nhi không chỉ được biết đến với món bánh đúc, mà còn nổi tiếng với một thứ bánh dân dã là bánh tẻ. Nhân bánh tẻ làm đơn giản nhưng không thể làm qua loa, vì nhân là linh hồn của bánh. Thịt ba chỉ ngon băm nhỏ, hành khô bóc
Thiếu Tá, Kết Hôn Đi Chương 1: Anh cố Chương trước Chương tiếp Đời này Ninh Mông không có ước mơ gì xa xôi, chỉ muốn, cuộc sống trôi qua hơi có chút tình cảm nhỏ bé mà thôi, xem một vài quyển sách, uống chút trà, tham gia văn nghệ Tiểu Thanh Niên, sau đó có thể tùy ý tìm một công việc, sau đó kết hôn, sau đó sinh con, sau đó nữa là từ từ già đi.
Thanks for your understanding. Lời bài hát: Chúng Ta Kết Hôn Đi Lời đăng bởi: huyenn.hamm.99 Bài hát: Chúng Ta Kết Hôn Đi - Tề Thần Jie bai de hun sha Shou peng zhe xian hua Mei li de xiang tong hua Xiang qi na nian chu xia Wo wei ni qian gua Zai yi qi jiu fan sha Qiu bi te qing qing fei gou yue quang xia Pan dou la ta ting dao le hui da
Anh Trai À, Chúng Ta Kết Hôn! 7.5/10. 2K. Tác giả: Nguyệt Lam Tử. Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Truyện Sủng. Nguồn: Sàn Truyện. Trạng thái: Đang ra. Thể loại: xuyên không, ngôn tình. Cũng vì từ nhỏ Hàn Thiên Ân đã sống trong gia đình đổ vỡ đã tạo ra cho cô vẻ bề ngoài
Chúc mừng bạn đã thêm playlist Chúng Ta Kết Hôn Đi thành công. Vui lòng đăng nhập trước khi thêm vào playlist! Tầng 19, Tòa nhà The 678 Tower, Số 67 đường Hoàng Văn Thái, phường Tân Phú, quận 7, TP HCM. support@nct.vn (028) 3868 7979
Phu Nhân : Chúng Ta Kết Hôn Đi? - Chương 23_Ghen Buổi trưa hôm sau Lỗ Tiêu Mạn cầm trên tay hồ sơ của mình đi xin việc Cô cũng đã nói chuyện này cho bà ngoại biết Vì từ lúc đến đây, cô cũng chỉ ở nhà ăn rồi lại ngủ, dường như không động đến một ngón tay Cho nên cô
Chúng Ta Kết Hôn Đi. Let's Get Married (2015) Trạng thái: HD Vietsub. Thời lượng: 127 phút. Ngôn ngữ: Phụ đề việt. Thể loại: Hài Hước, Tâm Lý. Quốc gia: Trung Quốc. Đạo diễn: Lưu Giang. Diễn viên: Cao Viên Viên Lý Thần Trịnh Khải.
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Lưu Hữu Phong nhìn anh, liền biết ngay anh đang nghĩ cái gì, bèn lên tiếng"Đó là con trai của cậu". "Hả? Có thật không?"_anh cố gắng ắt chế cảm xúc lại. "Là thật đó, cậu thử nghĩ đi, cậu bé đó tầm bốn năm tuổi, mà cô ấy đã bỏ đi đúng năm năm, lại bảo gương mặt của bé rất giống cậu đó".. Lục Thiên Ân nghe anh ta phân tỏ, cũng có chút hoài nghi, nhìn bé rất có khí chất nha, lại nói, đúng là có gương mặt giống y đúc anh lúc nhỏ. Lưu Hữu Phong bế con trai đứng dậy"Xuống dưới đi". "Ừm". Lưu Hữu Phong cùng anh đi xuống dưới. "Chồng "_một cô gái khá trẻ trung, lại xinh đẹo, gọi anh ta. Lưu Hữu Phong hôn chụt lên trán cô gái ấy"Thiển Thiển, nãy giờ em đã đi đâu?". Thiển Thiển chính là vợ của Lưu Hữu Phong, con gái của Thiển Manh, Tổng Thống nước U, vì hôm nay có chính sự cho nên không đến dự tiệc sinh nhật của cháu ngoại được. Thiển Thiển đỏ mặt"Đông người như vậy, mà anh dám hôn em?". "Có gì đâu, toàn là người nhà cả thôi". "Được rồi, đưa con đây em bế cho, anh đi tiếp khách đi". Lưu Hữu Phong mỉm cười, đưa con trai cho vợ bồng, sau đó cũng anh đi lại chỗ của Vương Mẫn Mẫn. "Bà Vương"_Lưu Hữu Phong khẽ gọi Vương Mẫn Mẫn tiến lại chỗ Lưu Hữu Phong, nói"Hữu Phong, cháu bây giờ ra dáng một người ba lắm đấy nha! Hahaha". Lưu Hữu Phong ôm bà"Bà cũng ra dáng một bà cố lắm nha". Lỗ Tiêu Mạn từ lúc thấy anh đến bây giờ cũng không lên tiếng, cô hai tay nắm chặt bảo bảo hơn. Vương Mẫn Mẫn nhìn sang cô, thấy thái độ lo lắng của cô, rồi lại nhìn sang anh"Đây là cháu gái của ta". Lưu Hữu Phong đưa tay ra, ngỏ ý muốn làm bạn"Chào cô, tôi là Lưu Hữu Phong ".. . Lỗ Tiêu Mạn cười nhạt"Chào anh, tôi là Lỗ Tiêu Mạn". Hai người bắt tay nhau rồi buông ra ngay sau đó, Lưu Hữu Phong bắt đầu chuyển tầm mắt, hỏi"Còn cậu bé này là....?". Chưa để cô nói, bé đứng ra, tuy còn nhỏ nhưng mà giọng nói vô cùng sắc lạnh"Chào chú, cháu tên Vương Điềm Triết".. "À...., tiểu Triết, con có muốn đi gặp tiểu Bảo không?". Vương cau mày, gương mặt nhỏ nhắn điển trai, nhìn lên"Không được gọi cháu là tiểu Triết, cái đó chỉ có mami và bà cố mới được gọi thôi". Lưu Hữu Phong nhìn sang anh, nói bằng mắt. -Nó ngang tàn giống cậu.. Lục Thiên Ân híp mắt, song ngỏ ý nói"Tiểu Mạn, đây là con trai em sao?". Vương Mẫn Mẫn nhìn cô, gật đầu, ý bảo cô hãy trả lời đi. "Đúng vậy". Lục Thiên Ân hỏi tiếp"Em đã lập gia đình hay chưa?".. Lỗ Tiêu Mạn từ chối"Xin lỗi, Lục tổng tôi xin không trả lời câu hỏi này". "Được em không trả lời vậy anh hỏi cậu bé này". Lỗ Tiêu Mạn vừa lúc bắt lấy bé kéo lại, thì bé đã nhanh hơn, tiến về phía trước, tránh vòng tay của cô. Ánh mắt của bé nhìn anh vô cùng lạnh nhạt, giống ngư hai đối thủ với nhau vậy. "Chú là....?". "Chú tên Lục Thiên Ân". Anh đã khẳng định rõ trong lòng, đây chính là con trai anh. Từ tính cách lẫn khuôn dạng đều rất giống anh. Vương Điềm Triết khoanh tay trước ngực, chân nhịp nhịp nói"Vậy chú chính là 'chồng trước ' của mẹ cháu" "Tiểu Triết, con nói cái gì vậy, con nít không nneen xen vào chuyện người lớn"_cô tức giận. Vương Điềm Triết vẫn không quan tâm nói"Chú trả lời đi".. "Đúng, chú không phải chồng trước của cô ấy". "Vậy hai người kà gì?". "Vợ chồng hợp pháp, vẫn chưa li hôn nên không xem là chồng trước ". Lỗ Tiêu Mạn đứng ra"Lục Thiên Ân, tôi và anh đã li hôn rồi, mong anh nói đúng một chút". "Anh và em đúng thật đã li hôn, nhưng vẫn chưa ra tòa, vì vậy em vẫn là vợ anh".. "Anh.....". Lưu Hữu Phong chen ngăn"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, nể mặt tôi một chút đi".. Vương Điềm Triết kéo tay anh đi"Chú đi theo cháu một lát". "Tiểu Triết?". "Mẹ cứ yên râm, con sẽ trở lại mà". Bảo bảo kéo anh ra sân vườn,bàn tay nhỏ nhắn lúc này mới bỏ tay anh ra, nghiêm túc nói"Cháu hỏi chú một câu thôi, năm năm trước cháu có yêu mẹ cháu không?". Lục Thiên Ân khẳng định"Có, chú rất yêu cô ấy". Vương Điềm Triết đưa cho anh một cuốn truyện dày cợn"Chú biết đây là cái gì không?". Anh cầm lấy, đọc tên truyện"Một cuốn tiểu thuyết". "Đúng, nó viết về chú và mẹ cháu đấy!". Với bé, chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết ngay thông tin của năm năm trước, vả lại bé còn biết, người đàn ông này chính là ba mình.. "Viết về chú và mẹ cháu sao? Là ai đã viết". "Là mẹ cháu, cháu đưa chú không phải muốn chú có thái độ ngạc nhiên này, điều cháu muốn chính là chú phải thay đổi kết cục của câu chuyện này?". Lục Thiên Ân ngây ngốc"Nhưng mà kết thúc của câu chuyện là gì?." "Hai nhân vật chính đường ai nấy đi"_Vương Điềm Triết thản nhiên nói.. "Vậy cháu muốn chú làm gì?". Vương Điềm Triết nhìn anh,gọi"Ba à! Có phải ba giải ngốc hay không?".
Lỗ Y Hân cùng anh rời khỏi trung tâm. Trên xe, cô ta đưa tay đặt lên đùi anh, nói"Thiên Ân, chúng ta làm lại từ đầu được không anh?". Lục Thiên Ân cau mày, từ khi nào cô ta trở nên khác lạ như vậy. "Làm lại từ đầu? Cho tôi lí do?".. Lỗ Y Hân xoa xoa đùi anh"Anh cũng biết lúc đó con bé nó yêu anh, em thân là chị làm sao lại để cho nó phải đau khổ, cho nên em mới không lấy anh". Lí do này cũng quá thiết thực đi. Thân là chị tất nhiên luôn muốn điều tốt cho em mình. Lục Thiên Ân dừng xe lại, nhìn cô ta"Lúc đó em có thể hy sinh tình yêu của tôi, vậy bây giờ em cũng nên chấp nhận nó, vì tôi đã hết yêu em rồi". Lỗ Y Hân với đôi mắt rơi lệ"Anh, anh nói dối, em biết anh còn yêu em mà phải không?". Lục Thiên Ân cười nhạt"Tôi nói dối em thì tôi được lợi ích gì?". Lỗ Y Hân nắm cổ áo anh, hôn anh một cách điên cuồng, nụ hôn này với anh lại rất xa cách. Anh lập tức tránh né"Đừng khiến bản thân đau khổ nữa, tôi không yêu em đó là sự thật, lúc trước là lúc trước, còn hiện tại là hiện tại".. "Có phải anh yêu Lỗ Tiêu Mạn rồi hay không?". Câu hỏi này anh cũng từng hỏi bản thân mình. Chỉ là không có câu trả lời chứng đáng được. Anh yêu cô thật sao? Nhìn anh im lặng, làm cô ta tức giận hơn. Lỗ Tiêu Mạn, cô cướp đi người tôi yêu, tôi sẽ khiến cô trăm cay nghìn đắng. Cô ta mở cửa xe, bắt một chiếc taxi khác đi. Lục Thiên Ân vò đầu bức tóc, anh bị làm sao thế này?. Không phải lúc trước anh rất yêu cô ta hay sao? Nhưng bây giờ lại đổi thành người khác. Anh nhấn gar, chạy với tốc độ rất nhanh, đến cả người đi đường còn sợ mà né vào lề. Vừa về đến nhà, anh ném chìa khóa lên ghế, căn nhà này từ khi nào lại âm u, tĩnh mịch đến như vậy? Không còn tiếng cô nữa? Anh nằm sãi người ra ghế, nước mắt lăn dài, cầm lấy chai rượu trên bàn uống không ngừng. Nhìn khắp nhà đều toàn là rượu mà thôi. Anh uống khá nhiều nên đã say, nằm úp mặt lên bàn, miệng luôn gọi tên cô"Tiêu Mạn, Tiêu Mạn". Vừa hay cô đến, do cô để quên một thứ quan trọng ở đây, đó là chiếc nhẫn cưới của anh và cô. Đối với anh nó không có giá trị, nhưng với cô thì có. Cô trở về vẫn như lúc trước, chìa khá cô vẫn còn giữa, nhưng vừa bước vào nhà thì đã ngje mùi rượu rất nồng. Cô lại nhìn anh đang ôm chai rượu. Lòng lo lắng, cô đi lại gần anh, gọi"Thiên Ân, anh ổn chứ!". Lục Thiên Ân bắt ngờ kéo tay cô nằm xuống ghế, anh chóng tay phía trên cô, đôi mắt lờ đờ không nhìn rõ, nhưng mà mùi hương này của cô thì anh nhớ, rất thơm rất dễ chịu. Lỗ Tiêu Mạn đặt tay lên ngực anh, đẩy ra"Thiên Ân, mau buông tôi ra". Lục Thiên Ân nhe không nghe cô nói gì, hôn kên đôi môi của cô, nụ hôn vô cùng cường bạo, khiến cô không tự chủ được mà cắn vào môi anh. Lục Thiên Ân vốn nóng tính, lại cộng thêm trong người đang có rượu, cho nên mất kiểm soát, xé hoạt cái áo cô đang mặt, bầu ngực tròn trình hiện ra, áo lót đen chướng mắt cũng bị anh tháo ném xuống sàn nhà.. Lỗ Tiêu Mạn khóc trong vô vọng, anh xem cô là gì chứ? Là thú cưng? Hay là con rối, tại sao không tha cho cô. Thú tính bắt đầu bộc phát, anh cởi y phục trên người mình, lại đặt nụ hôn lên cổ cô, một bên tay nắn nhẹ ngực cô. Rồi di chuyển xuống nhị hoa hồng đào, cắn mút. Với hành động này của anh đã khiến cô thực sự khó chịu, cơ thể vặn vẹo đến thương xót, vừa lúc cpo ưỡng lên, anh lại càng thuận thế mà cắn mút ngực cô. "Y Hân". Cô nằm im bất động. Anh đang gọi tên cô ta sao? Thì ra anh vốn xem cô là kẻ thế thân. Cô chống cự anh.. "Lục Thiên Ân, mau dừng, ....dừng lại, tôi....ưm...". Giọng nói mĩ miều cùng cơ thể trắng nõn từng tấc da tấc thịt khiến anh như con thú bị bỏ đói lâu ngày. Anh cởi cái quần lót gam giác kia xuống, cầm lấy chân cô, tách ra và đưa côn thịt kia vào một cách mạnh mẽ. "Á.." _cảm giác này rất đau. Như muốn xé nát màng trinh của cô, lần đầu tiên của cô, lại bị anh chiếm đoạt, trong khi cô kháng cự. Cô chỉ biết khóc trong vô vọng. Cô nằm yên mặt cho anh muốn làm gì thì làm. Lục Thiên Ân ra vào trong có thể cô rất mãnh liệt. Đến tối khuya, anh mới dừng lại, do lúc này rượu đã thấm dần cho nên anh ngủ thiếp đi. Cô thì cố gắng ngồi dậy, dù biết bản thân rất đau. Mặc quần áo vào, cũng đã quên rằng bản thân đến đây làm gì? Cô bước đi loạng choạng, từng bước từng bước đi đều rất thống khổ, nước mắt theo cô đến khi về nhà.
Mất nửa tiếng cô mới thay đồ xong cả. Vừa đi xuống, đã nhìn thấy gương mặt xụ xìu của con trai. "Tiểu Triết, đi thôi". Vương Điềm Triết tỏ ra ghét bỏ mẹ mình"Sao mami không ngủ ở trên đó luôn". "Haha, mẹ xin lỗi, con cũng biết một khi mẹ tắm thì phải lâu rồi". "Hazz, đi thôi"_bé than thở dài đăng rồi dẫn đi. Vừa đến cổng, cô há hốc, một chiếc xe mui trần đang đậu trước cửa, mà đây chính là xe của Lục Thiên Ân. Cô chắc chắn luôn. Vương Điềm Triết nắm tay cô"Đi thôi". "Đi bằng xe đó?"_cô chỉ tay. "Ừm". Cô cảm thấy lạ nhau, hôm bữa dự tiệc thì Tiểu Triết cùng anh đi trò chuyện, bây giờ đi chơi anh đến, bé cũng không ngại ngần mà đi ra xe đó. "Tiểu Triết, có phải con biết người trong xe là ai?"_cô dừng chân lại, gắt gao nói. "Là ba con".. Lỗ Tiêu Mạn kinh ngạc"Con đã biết ba con là ai?".. "Với một người vừa thông kinh vừa đẹp trai như con, chỉ cần động não, nhanh tay một chút là biết ngay thôi". Lỗ Tiêu Mạn bỏ qua chuyện đó, cô quay gót vào nhà"Mẹ không muốn đi nữa". Vừa hay lúc đó, Lục Thiên Ân trên xe nhìn hai người nãy giờ, thấy cô có phần khó chịu, anh biết lí do, cho nên anh vội vàng đi ra"Tiêu Mạn?". Lỗ Tiêu Mạn vừa bị con trai kéo tay, vừa bị anh gọi cho nên muốn đi cũng không đi được"Không phải tôi xin nhỉ buổi chiều rồi sao? Anh đến đây làm gì nữa?". Lục Thiên Ân hất mặt, nháy mắt với Vương Điềm Triết, ý bảo bé lên xe trước đi. Lúc này, chỉ còn cô và anh, anh cố gắng thuyết phục cô"Mạn Mạn, anh biết em còn giận chuyện khi sáng, cho anh xin lỗi, em cũng thấy con trai rất hào hứng đi mà, em muốn khiến nó buồn sao?". Cô bậc cười, thằng ranh ma đó mà hào hứng đi à? Đúng là cha con giống nhau, vừa lẽo lự vừa đáng ghét. Nhưng mà cô cũng không có làm gì"Được rồi, tôi xem như là vì con trai thôi". Trên xe, cô và bé ngồi ở phía sau, anh là người cầm tay lái. Vương Điềm Triết nhân cơ hội nói"Ba và mẹ có thể quay lại với nhau không?". Cô đờ người khi nghe con trai nói, thanh âm của bé có gì đó là cầu xin có gì đó là buồn bã. Lục Thiên Ân cũng đờ người như cô, hình ngư anh chưa nghe bé bảo sẽ nói thẳng ra như vậy. Nhưng mà, anh vẫn chờ câu trả lời từ cô. "Mẹ xin lỗi, hiện tại mẹ không nghĩ đến chuyện đó nữa, nếu như con đã biết ba ruột của mình, con có thể đến sống cùng, mẹ không cản ngăn đâu?"_nói dứt câu, ánh mắt của cô dần như suy sụp hẳn. Cô biết hơn ai hết, khi cô nói ra câu đó, trái tim cô đau như cắt xé, con trai ở bên cô năm năm cô nỡ bỏ nó sao? Vương Điềm Triết thấy được khóe mắt cô có thứ gì đó ẩm ướt được gọi là nước mắt, cho nên rất thương mẹ, đưa tay lên lau đi"Mẹ à? Đừng có khóc, con sẽ không nói đến chuyện này nữa". Lục Thiên Ân nhìn vào kính chiếu hậu, nói"Em không cần phải thấy khó xử, con vẫn ở cạnh em, còn em chỉ việc chờ anh theo đuổi, anh sẽ sớm hàn gắn lại cả gia đình chúng ta mà". Lỗ Tiêu Mạn thật lòng nghĩ, cô không đủ can đảm để yêu lần nữa, cũng không đủ can đảm để cùng anh, cô sợ, tất cả những gì xảy ra đều là một giấc mơ, giấc mơ mà cô không thể chạm đến được.
Nhà Mọt có địa chỉ chính thức là các bạn hãy chia sẻ & ủng hộ tụi mình nhé! Mọt phimTâm Lý - Tình CảmChúng Ta Kết Hôn ĐiTập 1 Bạn xem phim bị lag, giật? Đổi server tại đây Bốn đôi uyên ương tất bật chuẩn bị cho lễ cưới sắp đến sau một tuần nữa thì xảy ra vô vàn xung đột và rắc rối do khủng hoảng tiền hôn nhân. Trong đó bao gồm cả những vấn đề khó khăn trong tình trường những mâu thuẫn gia đình do cuộc hôn nhân chớp nhoáng. Với thủ pháp khôi hài và dí dỏm những tư lự và khát vọng ... [Xem thêm]
Đến chiều, tin tức tập đoàn Lỗ thị bị phá sản nằm trên các mạng xã hội, báo chí..... Lục Thiên Ân ngồi nhâm nhi ly rượu, sau đó lấy áo khoát rồi đến Lỗ gia. Vừa nhìn thấy anh, Lỗ Tống như nhìn thấy được vàng, chạy đến"Con rễ, cuối cùng con cũng đến rồi". Lục Thiên Ân ngồi xuống, nhìn ông ta"Con rễ, lời này tôi không dám nhận của ông". Lỗ Tống khều khều tay Lỗ Y Hân. Cô ta lập tức quỳ xuống, nắm lấy chân anh, khóc lóc nài nỉ "Thiên Ân, xin anh cứu gia đình em được không? Công ty ba em phá sản rồi, em hiện không có nơi vung thân, anh có thể mở rộng lòng thương mà cho gia đình em ở nhờ được không?". Lục Thiên Ân tuyệt tình vơ chân, cô ta thuận thế ngã ra sàn. "Các người thật khiến tôi ghê tởm"_anh đưa đôi mắt lạnh như băng nhìn họ"Mạn Mạn của tôi bị các người hành hạ như thế nào, tôi sẽ trả lại như thế đó, chẳng những vậy, tôi còn muốn các người phải đau đớn hơn gấp trăm lần". Diểm Lệ khóc lên"Thiên Ân, khi xưa là mẹ sai, mẹ không nên làm như vậy, nhưng mà con yêu Y Hân mà, con khốn Lỗ Tiêu Mạn đó thì có là gì? Con cứ mặc cho nó đi, có phải nó đã quyến rũ con để con làm như vậy?". Anh bậc cười lấn nước, không khách khí nói"Nếu như năm xưa các người không khinh thường tôi phá sản ,mất hết tất cả, thì bây giờ có lẽ sẽ hay hơn rồi, vả lại, người tôi yêu chính là Tiêu Mạn, không phải là Lỗ Y Hân, Lỗ gia các người chỉ còn là đồ bỏ, dù cho có đem dâng hiến tôi cũng không cần". Ngay lúc đó, cô đi vào nhà. Cô có xem tin tức hôm nay rồi, rất lo lắng cho nên chạy đến đây ngay, đứng bên ngoài nãy giờ, cô đã nghe hết toàn bộ, cô biết anh đã nhúng tay vào chuyện này. Cô cũng biết, anh vì cô mà làm vậy, từng câu từng chữ anh nói ra để vì cô cả. Lỗ Tống thấy cô, mừng rỡ, nói"Mạn Mạn, con gái yêu quý của ba, con hãy giúp ba cầu xin Thiên Ân, giúp ba cứu vãn lại Lỗ Thị đi, đó là sản nghiệp của Lỗ gia chúng ta". Lỗ Tiêu Mạn tuy rất câm hận căn nhà đã mấy năm cô không về, nhưng mà người đang cầu xin cô, chính là ba ruột của cô, cô dù cho có câm hận đến đâu cũng mềm lòng, cô chuyển hướng nhìn anh"Lục Thiên Ân, anh tha cho họ đi?". Anh đứng bậc dậy, ôm lấy cô"Họ đã đối xử tệ với em như vậy, tại sao em còn cầu xin giúp họ?". "Ông ấy là ba tôi, tôi không thể mặc kệ được, còn về Lỗ Y Hân và mẹ cô ta thì tôi không quan tâm?". Lục Thiên Ân gật đầu"Được rồi, vì em đã nói cho nên anh sẽ tha cho họ". "Cảm ơn anh". "Đừng cảm ơn xuông như vậy, anh còn muốn hơn thế nữa". Lỗ Tiêu Mạn vốn hiểu ý anh, giống như anh đang ham muốn cô vậy. "Tôi, tôi đi trước". Lỗ Tống "Tiêu Mạn, con ở lại ăn cơm đi?". "Không cần đâu, chào ông"_cô cúi đầu chào một cái theo đúng lễ nghĩa. Trong mắt ông ta khi xưa cô chính là thứ rác rưởi, nhưng mà sau nhiều năm như vậy, ông ta cũng hiểu ra, tình thâm máu mủ nó đáng giá như thế nào? Lỗ Tống chan nào nói"Ngày mốt là ngày giỗ mẹ của con, con có về không?". Cô bất ngờ, Lỗ Tống còn nhớ sao?. Cô nhìn ra được, ông ấy đã hối hận rồi, cũng lễ phép nói"Chắc sẽ về". "Vậy thì tốt rồi". Diễn Lệ và Lỗ Y Hân câm phận nhìn cô Nhất là Lỗ Y Hân ,tay cô ta siết chặt lại, môi cắn chặt. Lỗ Tiêu Mạn, cô cướp người đàn ông của tôi, nay giờ còn khiến cho ông ta xiu lòng như vậy, cô cứ chờ đó, tôi không để cô yên như vậy đâu?
phu nhân chúng ta kết hôn đi