Chương 96: Cô ấy là phụ nữ đã có chồng. Vụ Đậu Đậu nhìn Lâm Tâm Ngôn đang đứng ở bên cửa sổ một cái rồi mới nói, "Chúng ta có chung một kẻ thù.". Quan Kình càng cảm thấy thú vị hơn, anh ta khom người xuống dưa gần vào người Vụ Đậu Đậu, "Cậu nói cho tôi Chỉ có tiếng hơi thở nhè nhẹ. Vu Đậu Đậu liếc trộm Quan Kình, hỏi khẽ, "Tại sao anh ấy lại đánh tôi?". Quan Kình, "…". Chuyện này còn không phải là do cậu ta, không phải là do cậu ta muốn xem chuyện cười của Tông Cảnh Hạo cho nên khi chưa làm rõ chuyện như thế Chương 96, Cô ấy là phụ nữ đã có chồng ","Vu Đậu Đậu nhìn Lâm Tử Lạp đang đứng ở bên cửa sổ một cái rồi mới nói, "Chúng ta có chung một kẻ thù." "…." Quan Kình càng cảm thấy thú vị hơn, anh ta khom người xuống dựa gần vào người Vu Đậu Đậu, "Cậu nói cho tôi nghe thử xem." Mê Vợ Không Lối Về Chương 295: Kiên quyết đến cùng Một tia sét lạnh đánh xuống đầu Tần Nhã, người phụ nữ này là ai? Trong lòng cô đã suy đoán, nhưng cô không muốn thừa nhận, Tô Trạm lại gặp mặt bạn gái cũ. Nhưng nếu không đi gặp thì người phụ nữ này là ai? Cô nắm chặt điện thoại trong tay. CHƯƠNG 95: QUAN HỆ HỢP TÁC. Giám đốc liếc nhìn mấy nhân viên tư vấn khu nghỉ ngơi không có ai đi ra, lông mày nhíu lại, có khách không phục vụ, không muốn lấy thành tích nữa sao? Đầu chứa shit sao? Bị giám đốc nhìn, mấy nhân viên tư vấn cúi đầu giả vờ không nhìn thấy. Đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về Full của tác giả: Chiêu Tài Tiến Bảo - Thể loại: Ngôn Tình, Sủng, Ngược Xảy ra quan hệ Chương 93: Mắt chó coi khinh người Chương 94: Trò cười của tông triển bạch Chương 95: Quan hệ hợp tác Chương 96: Cô ấy là phụ nữ đã có chồng Đọc truyện me vo khong loi ve ( Mê Vợ Không Lối Về ) miễn phí, luôn cập nhập chapter mới và đầy đủ nhất Mê Vợ Không Lối Về. Mê Vợ Không Lối Về Chương 96: Cô ấy là phụ nữ đã có chồng. 2 tháng trước. 7. Chương 97: Cô cũng sinh cho tôi một đứa con. 2 tháng Đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen. Chương 1: Tôi không hối hận; Chương 2: Mang thai rồi; Chương 3: Tôi phải lấy anh; Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Ngón tay Tông Triển Bạch đặt trên tay lái thoáng động, liếc nhìn cô ấy nói “Tạm được."Lâm Tử Lạp thả lỏng cơ thể, không nói người đều không mở miệng tiếp trong xe hoàn toàn yên mắt Lâm Tử Lạp lơ đãng nhìn xuống bàn tay anh ấy đang cầm tay lái. Ngón tay của anh ấy thon dài lộ rõ từng khớp xương, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, người tao nhã lại tinh tế, rất dễ giống như anh ấy, người ta chỉ liếc qua là có thể nhớ kỹ."Đẹp không?" Mắt anh ấy vẫn nhìn này Lâm Tử Lạp mới kinh ngạc phát hiện ra vừa rồi mình nhìn tới ngây người. Cô ấy vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe Triển Bạch quay đầu nhìn cô ấy, khóe miệng cong lên cười khẽ “Có phải mặt tôi còn đẹp hơn tay hay không?"Lâm Tử Lạp tiếp tục giả vờ không nghe thấy, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ lòng cô ấy lại không nhịn được mắng, cao quý lạnh lùng, nghiêm khắc đã nói đâu rồi?Sao lúc này lại giống như một kẻ cuồng tự luyến thế?Đại khái qua hơn hai mươi phút, chiếc xe dừng lại ở trước biệt thự nhà họ Lâm Viên Trung đã về từ sớm. Thẩm Thanh Anh chuẩn bị cơm tối phong phú, có đẳng cấp. Lâm Viên Trung rất hài lòng, cảm giác không thoải mái trước đó cũng giảm bớt."Cô chủ đã về." Người giúp việc bước vào thông Viên Trung liếc nhìn Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn Uyển, cảnh cáo “Chuyện lần này rất quan trọng với tôi, đừng làm hỏng đấy!"Thẩm Thanh Anh cố nén phẫn nộ trong lòng, cười khanh khách chỉnh lại bộ vest cho ông ấy “Ông yên tâm, tôi chắc chắn bị đánh cũng không đánh trả, bị mắng không nói lại, dù thế nào cũng phải làm cho con bé nguôi giận, làm cho con bé giúp công ty của ông vượt qua cửa ải khó khăn. Tôi không giúp được ông chuyện trong công ty, nhưng chút chuyện này, tôi vẫn có thể làm được."Lâm Viên Trung cảm thấy không uổng công mình thương bà ta “Chờ chuyện trong công ty giải quyết xong, tôi sẽ bù đắp lại cho bà."Lâm Viên Trung nói xong đi ra tận cửa lớn, tự mình tiếp Tử Lạp đứng ở bên cạnh Tông Triển Bạch, trong tay cầm hợp đồng của mảnh đất ở vịnh Tiên Thủy Triển Bạch liếc nhìn cô và giơ cánh tay lên “Khoác tay tôi."Lâm Tử Lạp giơ tay lên khoác tay anh, đi theo bước chân anh vào trong nhà."Tôi vẫn luôn chờ đấy, mau vào đi." Lâm Viên Trung đi ra đón, giang tay ra hiệu mời này ông ấy không hề tỏ ra cao giá mà giống như một tiểu nhân a dua nịnh Triển Bạch vẫn không thiện cảm với Lâm Viên Trung, khóe miệng anh mím lại, lộ vẻ lạnh lùng, chỉ khẽ gật mặt Lâm Viên Trung thoáng cứng đờ. Ban đầu ông vốn cho rằng mình là ba của Lâm Tử Lạp, ba vợ của anh thì dù sao cũng có chút mặt mũi, ai ngờ được Tông Triển Bạch hoàn toàn không nể mặt ông mặt ông hơi tức giận!Lâm Tử Lạp mỉm cười “Tính anh ấy như vậy đấy."Lúc này sắc mặt Lâm Viên Trung mới tốt hơn “Nhanh vào đi."Hôm nay Thẩm Thanh Anh đóng vai vợ hiền mẹ tốt, đang vội vàng bày thức ăn, thấy bọn họ bước vào, bà ta trái lương tâm mỉm cười “Các con về rồi à? Nhanh ngồi đi. Lạp Lạp con không biết đấy, ba con nói con sắp về, đã sớm bảo dì chuẩn bị cơm nước, nói nhất định phải phong phú, cũng không biết có hợp với khẩu vị của các con không."Lâm Tử Lạp vẫn tươi cười, ai mà không biết diễn chứ?"Tôi cũng không phải là người ngoài, không cần khách sáo làm gì." Cô nói xong lại kéo chặt cánh tay của Tông Triển Bạch, cố ý để cho bọn họ Thanh Anh nhìn cách ăn mặc của Lâm Tử Lạp thì trong lòng buồn bực nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ hiền từ “Con nói đúng."Lâm Tử Lạp kéo Tông Triển Bạch ngồi xuống, đối diện là Thẩm Thanh Anh và Lâm Hàn nay Lâm Hàn Uyển cũng mặc váy màu đỏ, trang điểm tinh tế, tuổi còn trẻ lại trang điểm quyến rũ già Tử Lạp kín đáo liếc nhìn cô ta, trong lòng thầm cười lạnh. Đây là tính dụ dỗ Tông Triển Bạch sao?Thấy cô ta nhìn chằm chằm, cô cố ý mỉm cười trêu chọc “Em gái à, em nhìn anh rể em như vậy làm gì? Trên mặt anh ấy mọc hoa à?"Khóe mắt Tông Triển Bạch khẽ giật giật. Người phụ nữ này…Anh đã nhìn chán những người phụ nữ trang điểm đậm rồi, cùng là váy đỏ nhưng Lâm Tử Lạp không trang điểm thật ra giống như bông hoa sen mới nở, cảnh đẹp ý vui hơn Hàn Uyển vội vàng cúi Thanh Anh thò tay xuống dưới bàn, nắm lấy tay Lâm Hàn Uyển, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh lại."Được rồi, được rồi, giờ không còn sớm nữa, mọi người hẳn cũng đói bụng rồi." Lâm Viên Trung muốn tìm cơ hội tiếp lời với Tông Triển Bạch, chỉ là không có đề tài nào khi Tông Triển Bạch bước vào đến giờ, vẫn giống như không đếm xỉa đến người ngoài, ngoại trừ thỉnh thoảng gắp thức ăn trên bàn cho Lâm Tử Lạp, khoe "ân ái".Lâm Viên Trung lặng lẽ nhìn, nghĩ thầm người con gái không bị ông ấy coi trọng lại được Tông Triển Bạch yêu thích như ấy không khỏi nhìn cô ấy với cặp mắt Tử Lạp cũng không tính hôm nay tới đây để ăn cơm, cô ấy đặt hợp đồng của mảnh đất kia lên bàn “Đây là thứ ông cần. Hôm nay tôi lấy tới cho ông rồi, ông sẽ không quên lời ông hứa với tôi chứ?"Thật vất vả mới khiến Tông Triển Bạch làm chỗ dựa cho mình, cô đương nhiên phải nhân cơ hội này, lấy đồ của mẹ và mình tươi cười trên mặt Lâm Viên Trung có phần không giữ được nữa “Chúng ta đều là người một nhà, con muốn gì cứ nói một câu là được rồi."Bây giờ công ty xảy ra chuyện gì, đưa cho ông ấy mảnh đất này cũng vô dụng, điều cần làm lúc này là giải quyết chuyện trong công ty ấy ra sức nháy mắt ra hiệu với Lâm Tử Lạp, bảo cô ấy nói với Tông Triển Bạch. Lâm Tử Lạp thấy vậy hiểu nhưng vẫn giả vờ không hiểu, quan tâm hỏi “Mắt ông bị rút gân sao?"Nếu không phải Tông Triển Bạch ở đây, Lâm Viên Trung đã tức giận nhảy dựng lên Triển Bạch lại liếc nhìn người phụ nữ ràng cô ấy đã biết rõ còn giả vờ hồ ra cũng hơi thông minh - đáng Thanh Anh đứng ra hòa giải, gắp thức ăn cho Lâm Tử Lạp “Lạp Lạp, công ty của ba con xảy ra chút chuyện…" Bà ta nói xong lại nhìn Tông Triển Bạch “Con và Triển Bạch là con rể nhà chúng ta, chuyện này vẫn phải nhờ các con tới giúp. Nếu lúc trước dì có làm gì không tốt, con đừng để ý đấy."Mặt Lâm Tử Lạp lạnh lùng. Tông Triển Bạch là con rể của bà ta, thật sự biết cách dát vàng lên mặt nhỉ."Bà sinh ra tôi hay là nuôi tôi?" Lâm Tử Lạp dựa người vào trong lòng Tông Triển Bạch, cô ấy ngước mắt liếc nhìn Tông Triển Bạch “Chồng tôi sao có thể là con rể tốt của bà chứ?"Thẩm Thanh Anh tức giận tới mức siết chặt hai tay nhưng trên mặt vẫn tươi cười “Dì biết con tức giận vì chuyện của dì và ba con trước đây. Nhưng hai chúng ta là thật lòng yêu nhau…""Hôm nay tôi tới chỉ để lấy lại thứ thuộc về mình thôi!" Lâm Tử Lạp ngắt lời Thẩm Thanh Anh. Thật lòng yêu nhau sao?Cô ấy ngược lại muốn xem thử ở trước mặt lợi ích, Lâm Viên Trung sẽ chọn bà ta hay là lợi ích!Lâm Viên Trung vừa nhìn cũng biết căn bản không thể nói chuyện tiếp được, ông ấy đứng dậy “Con đi theo ba qua đây một lát."Lâm Tử Lạp đứng lên, quay đầu nhìn Tông Triển Bạch mỉm cười “Em đi một lát sẽ trở lại ngay.""Ừ." Anh ấy thản nhiên “Ừ” một Tử Lạp đi theo Lâm Viên Trung vào phòng làm ôn hòa của Lâm Viên Trung ở trong phòng ăn đã không còn, ông ấy nghiêm mặt nói “Con có nói với Tông Triển Bạch không?"Lâm Tử Lạp nhìn vẻ mặt Lâm Viên Trung lại không có chút cảm xúc nào, dường như bị tổn thương nhiều nên tập mãi thành quen."Đưa đồ của tôi lại cho tôi trước đã." Đây là cơ hội hiếm có, cô phải lấy đồ về Viên Trung trừng mắt nhìn cô “Đồ có thể cho con, nhưng con phải bảo Tông Triển Bạch giúp công ty ba vượt qua khó khăn đã.""Trước đây ông bảo tôi lấy đất đổi, bây giờ tôi lấy tới cho ông rồi. Về phần chuyện công ty lại là một giao dịch khác. Tôi đã từng nói, nếu ông muốn tôi thuyết phục Tông Triển Bạch giúp ông, cũng được thôi, ông ly hôn với Thẩm Thanh Anh, tôi sẽ giúp ông." Lâm Tử Lạp nói đến đây chợt dừng lại một chút mới nói tiếp “Ông chắc hẳn cũng thấy được, Tông Triển Bạch rất yêu tôi, chỉ cần tôi yêu cầu anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đồng ý."Lâm Viên Trung im Tử Lạp lại tiếp tục kiên trì “Là công ty quan trọng hay một người phụ nữ không biết sinh con trai quan trọng hơn, bản thân ông tự cân nhắc đi."Lâm Tử Lạp nói xong đi ra khỏi phòng làm Viên Trung gọi cô ấy lại “Ba đồng ý với con."Quả nhiên…Lâm Tử Lạp dừng lại, quay đầu nhìn ông ấy “Tôi muốn mang đồ của tôi đi ngay hôm nay."Để tránh đêm dài lắm mộng, món lớn không cầm đi được, vậy tạm thời không lấy. Nhỏ thì thật ra có thể lấy tiền trước, hơn nữa sắp đến lúc trả tiền thuốc men cho mẹ tháng này Viên Trung cắn răng “Lạp Lạp, chúng ta là người một nhà."Lâm Tử Lạp mỉm cười “Tôi biết, nhưng thứ thuộc về tôi và mẹ cũng nên trả lại cho chúng tôi, không phải sao?"Người một nhà à?Bây giờ mới nhớ tới bọn họ là người một nhà sao? Đánh giá 7/10 từ 645 lượt Truyện Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo kể về một cuộc giao dịch, cô mang thai con của người lạ, mang bụng bầu gả cho người đàn ông đã đính ước từ nhỏ. Vốn cho rằng chỉ là một cuộc giao dịch, lại dây dưa thứ tình cảm không nên có trong cuộc hôn nhân này. Mười tháng hoài thai sắp sinh, một tờ đơn ly hôn trên đất, cô mới hoàn toàn tình ngộ. Sau này anh ta nói "Bà xã về đi, người anh yêu luôn là em"Nếu yêu thích những câu chuyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Ẩn Hôn Mật Ái Ông Xã Chủ Tịch Càn Rỡ Cưng Chiều hoặc Rể Quý Trời Cho. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiển người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp." Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu “Tôi không hổi hận...” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng... Một đêm này đau đớn mà dài lâu..... Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cẩm tiền nhanh. chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Một giao kèo kỳ lạ, người phụ nữ đang mang thai với con của một người đàn ông xa lạ và cuối cùng lại phải lấy người đã đính ước từ nhỏ để giải quyết vấn đề. Ban đầu, họ cho rằng chỉ là một thỏa thuận đơn thuần, không có yêu, không có cảm xúc nào giữa hai người. Tuy nhiên, trong suốt quá trình hôn nhân, họ đã cảm thấy một thứ tình cảm không thể định nghĩa được. Thời gian trôi qua nhanh chóng và con của họ sắp chào đời. Tuy nhiên, trước khi đứa bé chào đời, người phụ nữ nhận được thông tin về việc ly hôn. Sau đó, người đàn ông nói với cô rằng "Hãy đi về với chồng cũ của em, vì em luôn luôn là người anh yêu". Rừ rừ...Mới sáng ra chiếc điện thoại để ở đầu giường của Lâm Tân Ngôn đã rung sáng lờ mờ thoắt ẩn thoắt hiện trêи chiếc giường đôi, người phụ nữ cuộn mình ngủ ngon trong lòng người đàn ông, cô nghiêng đầu, gối lên cánh tay anh, mái tóc đen dài như một dải lụa vương trêи Cảnh Hạo ngủ không được sâu giấc, nghe thấy tiếng động bèn mở mắt ra đảo một vòng, cuối cùng nhìn thấy chiếc điện thoại đang rung trêи đầu Tân Ngôn dường như cũng bị tiếng điện thoại rung làm cho thức giấc. Cô trở mình rồi càu nhàu một tiếng, có vẻ như rất không vui vì bị đánh thức, hàng lông mày cau tránh làm Lâm Tâm Ngôn tỉnh giấc, Tông Cảnh Hạo ấn nút không nhìn tên nên Tông Cảnh Hạo cũng không biết đầu dây bên kia là ai. Điện thoại rất nhanh được kết nối, bên kia vọng lại giọng một người đàn ông. "Cô bảo mời tôi ăn cơm, còn tính không đây?”Tông Cảnh Hạo với lấy chiếc đồng hồ đeo tay nhìn qua. Bây giờ là năm giờ mười phút mà Bạch Dận Ninh lại gọi điện cho Lâm Tân Ngôn?Lại còn nhắc đến chuyện mời ăn cơm?Vội thế nào đi nữa thì cũng phải xem giờ giấc chứ nhỉ?Tông Cảnh Hạo trầm giọng nói “Tổng giám đốc Bạch vui tính thật đấy”Bạch Dận Ninh không ngờ là Tổng Cảnh Hạo lại nghe máy, anh đơ người vài giây rồi bật cười “Thiết nghĩ buổi sáng có thể ăn sáng cùng với cô Lâm, không biết anh có thể để cô Lâm nghe máy không?”Vì giữa đêm Lâm Tâm Ngôn bị Tông Cảnh Hạo gọi dậy một lần, nhìn tình cảnh của Diệu Thanh Thanh mà cô mãi không thể nào ngủ được. Về sau cũng không biết thϊế͙p͙ đi từ lúc nào. Cô mơ hồ nghe được Tổng Cảnh Hạo đang nói chuyện, rúc đầu vào lòng anh, cảm nhận được hơi ấm trêи cơ thể anh. Vì chưa tỉnh hẳn, giọng cô nhất nhỏ, rất nhẹ nhàng và hơi khàn “Mới sáng ra, ai thế?”Vốn dĩ Tông Cảnh Hạo định từ Dận Ninh nghe được tiếng càu nhàu nhẹ thì sắc mặt hơi co lại. Anh cứ nghĩ quan hệ của Lâm Tâm Ngôn và Tông Cảnh Hạo không tốt, ai ngờ... Họ quả thật giống những đôi vợ chồng khác, chung chăn chung lòng Bạch Dận Ninh thấy hơi hụt Cảnh Hạo vỗ nhẹ lưng cô, dỗ dành cô “Ngoan, không có ai đâu, 10086 gọi tới thôi. Ngủ đi.”Bạch Dận Ninh "..."Ai là 10086 chứ?“Tút tút...”Anh vừa định lên tiếng thì bên kia đã cúp máy Dận Ninh cầm máy nhìn màn hình vừa bị cúp mãi mà không hoàn hồn, không ngờ Tông Cảnh Hạo lại cúp điện thoại của anh?Thật đúng là tên đàn ông keo phòng. Tông Cảnh Hạo ôm cô, còn vuốt nhẹ lưng cô nữa. Vốn dĩ thì Lâm Tâm Ngôn cũng chưa tỉnh, tối qua ngủ muộn quá, lúc này thì chìm vào giấc mộng ngay lập Cảnh Hạo cúi xuống, lẳng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ lúc ngủ của cô. Tối qua Lâm Tân Ngôn ngủ quên trêи sô pha, anh không bế cô về phòng của hai đứa nhỏ mà bế cô về phòng anh ngủ. Dù hôm qua cô quá buồn ngủ, không thể làm gì được nhưng có thể ôm cô ngủ cũng tốt cúi đầu hôn lên trán anh rất muốn nhưng anh nhất định phải chiếm lấy cô khi cô còn tỉnh táo. Anh muốn Lâm Tân Ngôn cảm nhận rõ được hơi ấm cơ thể anh, tình cảm của anh, tình yêu của anh và cả những xúc cảm mãnh liệt của Cảnh Hạo ôm cô nhắm nghiền mắt, định ngủ thêm chút nữa....Cốc cốc...Bên ngoài vang lên tiếng gõ Cảnh Hạo "....."Anh không làm ăn được gì, chỉ ôm vợ ngủ một lát thôi mà sao vẫn có kẻ tới quấy rối vậy? “Mami, mami, mẹ có ở trong không?Lâm Nhụy Hi tỉnh dậy thấy trong phòng không có ai liền tới gõ cửa phòng Tổng Cảnh Hạo.“Ba ơi, ba ơi, con không thấy Mami đâu” Cốc cốc...“Là Tiểu Nhụy sao?” Lâm Tâm Ngôn ngẩng đầu dậy, mở đôi mắt ngái ngủ nhìn về phía cửa, phát hiện đây không phải căn phòng tối qua cô ngủ. Cô tỉnh hẳn lên, hất chăn ra đi tới mở cửa Cảnh Hạo "..." Cô có thấy anh không? Cứ thế mà bỏ đi à?Lâm Tần Ngôn mở cửa phòng, nhìn thấy dáng người bé nhỏ của con gái đứng trước cửa. Cô bé mặc đồ ngủ, tóc xõa xuống, ôm. chú gấu bông ưa thích của mình trong tay, ngước đầu chớp mắt hỏi “Mami, sao mẹ lại ngủ ở đây thế?”Cô bé nhớ rõ ràng tối qua mẹ ôm mình ngủ, vừa mới tỉnh dậy thì mẹ đã ở trong phòng của ba rồi. Lâm Tân Ngôn búi tóc, quỳ xuống nhìn vào mắt con gái “Tối qua, tối qua." Cô không biết phải giải thích với con gái thế Nhu Hi bày ra vẻ mặt đau khổ, nhăn nhó. Lẽ nào tối qua mẹ không hề ngủ với cô bé, là nó nằm mơ sao?Lâm Nhuy Hi kéo Lâm Tâm Ngôn “Mẹ phải ngủ với con, mau đi nào, mau đi nào.”Lâm Tân Ngôn bị con gái kéo đi mất, cửa cũng chưa kịp này Tô Trạm vừa mới tỉnh dậy, anh dụi dụi mắt, nhìn cánh cửa khép hờ phía sau Lâm Tân Ngôn. Đó chẳng phải phòng của Tông Cánh Hạo sao?Tối qua hai đứa nhóc cứ nằng nặc đòi ngủ với Lâm Tâm Ngôn. Lâm Tân Ngôn viện cớ giường không đủ rộng đuổi Tông Cảnh Hạo ra ngoài xong bây giờ lại đi ra từ phòng anh ấy?Tối qua... Anh dường như hiểu ra điều gì đó, cười ẩn ý “Chào buổi sáng, chị dâu nhỏ”Lâm Tâm Ngôn biết tỏng anh đang nghĩ linh tinh, cái câu “chị dâu nhỏ” còn làm cô nổi da gà Nhuy Hi nhiệt tình chào hỏi "Chào buổi sáng chủ Tô Trạm”.Tô Trạm đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, trong đầu chợt hiện lên gương mặt tức tối của Tổng Cảnh Hạo, anh rụt tay lại đưa lên xoa đầu cô bé "Chào buổi sáng Tiểu NhụyTông Cảnh Hạo không cho người khác sờ mặt Lâm Nhuy Lâm Nhuy Hi xong anh nhìn Lâm Tân Ngôn cười. Lâm Tâm Ngôn giả vờ bình tĩnh, không để ý đến nụ cười đen tối của Tô Trạm, bế con gái về Trạm đi tới trước cửa phòng Tổng Cảnh Hạo, vốn dĩ cửa chỉ đóng một nửa, chả cần đẩy ra thì đứng ở cửa cũng nhìn được bên trong. Anh dựa vào cửa, nhìn người đàn ông đang nằm trêи giường ôm chắn cười hỏi “Tối qua đạt được ý đồ rồi chứ?”Đạt được ý đồ? Ôm một tí thì có gọi là đạt được ý đồ không?“Vừa nãy tôi thấy chị dâu nhỏ đi ra từ phòng này." Tô Trạm bật cười thành tiếng “Đừng nói với tôi cậu là chính nhân quân tử nhé”.Tông Cảnh Hạo nheo nheo mắt. Cậu ta gọi Lâm Tâm Ngôn là gì cơ? Chị dâu nhỏ? Anh ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Trạm đang cười ở trước cửa, nheo mắt hỏi “Cậu gọi cô ấy là gì cơ?”.“Chị dâu nhỏ” Tô Trạm bày ra vẻ mặt dĩ nhiên “Cậu nhìn người ta xem, trẻ như thế, trông như sinh viên đại học vậy. Cậu đã hơn ba mươi rồi. Tôi không thể không gọi cô ấy là chị dâu nhỏ được"Tông Cảnh Hạo thừ mặt ra. Ý của Tô Trạm là anh già sao?"Sau này không được gọi như thế nữa" Tông Cảnh Hạo nhất định không thừa nhận là mình điều không thể không thừa nhận rằng Lâm Tân Ngôn nhìn trông rất Trạm nhếch môi “Được thôi, hơn có tám tuổi thôi thì cũng không nhiều lắm. Cũng chỉ là lúc cô ấy mười tuổi thì cậu trưởng thành rồi, còn khi cô ấy trưởng thành thì cậu...cũng không già lắm...”Đối với nét cười như gió xuân ấy của Tổng Cảnh Hạo, anh liền đổi “cậu già rồi” thành “cũng không già lắm”. Anh sợ gió xuân biển thành gió xoáy bây giờ, thổi anh bay xác."Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.” Nói rồi anh biến mất nhanh như một cơn Cảnh Hạo cũng không ngủ được nữa, dứt khoát ra khỏi vệ sinh cá nhân, anh nhìn bản thân mình trong gương một hồi rồi tự hỏi lòng Anh già sao?Lâm Tâm Ngôn liệu có chê anh già không?Anh không thể ngăn mình khỏi một nỗi thấp thỏm.“Anh đang nhìn gì thế?” Lâm Tân Ngôn tưởng mình hoa mắt rồi, cô muốn tới hỏi anh tối qua tại sao không đưa cô về phòng hai đứa nhóc, làm Lâm Nhuy Hi dậy sớm như thế, còn khiến cô bị Tô Trạm hiểu ngờ cô lại thấy Tông Cảnh Hạo đang ngắm bản thân trong gương. Đẹp trai thì cũng không cần tự kỷ trước gương thể chứ?Đây thật sự là Tông Cảnh Hạo sao?Tông Cảnh Hạo "..."Cô gái này vào từ khi nào vậy?Sao không phát ra tiếng gì thế?"Em làm phiền anh rồi, anh ngắm tiếp đi.” Lâm Tâm Ngôn vừa quay người liền bị nắm lấy cánh tay. Cô quay lại, bao câu hỏi chưa kịp nói ra thì đã bị kéo vào một lồng ngực rắn chắc. Anh đã khóa cô trong vòng tay mình. Mỗi nhịp tim của anh đều như đốt cháy da thịt cô, ánh mắt anh sáng rực “Anh có giá không?”Lâm Tân Ngôn "..”. "Không, không già.” Lâm Tân Ngôn lắc đầu, người đàn ông này điên rồi. Mới sáng ra làm mấy chuyện khiến người ta kinh mày anh giãn ra, lúc này mới lộ nét cười. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào môi cô rồi nói với vẻ ngang ngược mà mãnh liệt “Kể cả anh già rồi thì em cũng chỉ có thể thuộc về anh.”

đọc truyện mê vợ không lối về chương 96