Tập Full bộ phim Tù đày phong ba - Phim xã hội đen Hongkong, thu hút người xem với những cảnh quay ấn tượng dàn dựng tại Lẻ Đề Cử. Phi Hồ Ngoại Truyện. PHIM Trung Quốc. Yêu Đương Đi Mùa Hè - Hạ Thiên Khi Yêu. PHIM Trung Quốc. Mỹ Nhân Ngư Yêu Dấu. PHIM Trung Quốc. 24/24 Hầm Mộ - Truyện ma Trường Lê. Mời quý thính giả cùng đón nghe siêu phẩm truyện ma Hầm Mộ của tác giả Trường Lê. Với lối kể chuyện ma mị của MC Đình Soạn, mời quý vị thính giả cùng lắng nghe. Để đọc truyện chữ các phần tiếp theo, vui lòng click link sau. Truyện ma Giới thiệu truyện : Convert : 6 năm trước, hắn là ngày đầu tiên kiêu, lại bị người hãm hại, thân tàn bỏ tù, thê tử vì hắn chịu khổ. 6 năm sau, hắn là đệ nhất chiến thần, quyền tài song tuyệt, võ đạo đỉnh. Truyện Full. Truyện Mới. Lọc Truyện. Xếp Hạng. Thể Nhưng hãy nhớ: yêu ít thôi như miễn là dài lâu, hứa ít thôi nhưng miễn là làm đọc truyện (12 chòm sao) CỨ YÊU ĐI [full] được đăng bởi zbebiiz. Truyen3S .Com. HOME; THỂ LOẠI. Truyện teen Nurmengard, Severus cùng Gellert, ai mới là cái kia kẻ tù tội? Gellert: Nurmengard đã từng cầm Truyện tranh Lucky Luke, Xì trum, Tintin, Asterix, Iznogoud, Spirou, Papyrus, Marsupilami, Tí hon thần lực bản đẹp, dịch mới Bộ phim xoay quanh vận động viên bóng chày nổi tiếng Kim Je Hyuk, người bị buộc tội ngộ sát vì vô tình giết chết kẻ tấn công tình dục em gái của mình. Anh ta bị kết án tù một năm. Tại nhà tù, Kim Je Hyuk gặp lại người bạn thời thơ ấu Lee Joon Ho, người hiện là một cai ngục và và rất hâm mộ Je Hyuk. Trạng thái: Full Chương cuối: Ngoại truyện 18: Đại kết cục. Giới thiệu truyện: Truyện Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi xoay quanh hai nhân vật. Nữ chính , là một cô gái xinh đẹp lại thông minh ưu tú , xứng đáng là một tấm gương cho mọi người. Bạn đang đọc Chương 5 của bộ truyện tranh Đàn Ông Và Đàn Bà Ở Sillim tiếng Việt. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện Đàn Ông Và Đàn Bà Ở Sillim tại TruyenVN, vui lòng bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi nhé. Xem thêm nhiều bộ truyện tranh hay tại TruyenVN.VIP Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Nội Dung TruyệnNhà tù nóng bỏng Tổng giám đốc tha cho tôi đi kễ về một học sinh ưu tú, xuất sắc. vì trời đất xui khiến tạo nên một cuộc gặp gỡ bất ngờ, thay đổi cả cuộc đời của cô... Đễ kiếm tiền chữa bệnh cho cha mẹ, cô không thể không ký một tờ hiệp ước, đáp ứng làm tình nhân của Phàm 1 bản hơp đồng tình nhân đầy đau khổ cũng từ tình một - Phàm Ngự "Ký nó, ngay lập tức có thể lấy tiền đi." Đoạn tình hai - "A, đừng. Đau quá, đi ra ngoài, mau đi ra." Hắn nhẫn tâm hung hăng tiến vào cơ thể cô, cả ngày lẫn đêm đều tình ba - Khi người yêu cũ của cô trở về, hắn lại trừng phạt cô, nhục mạ cô. "Quả nhiên, trong lòng cô có quỷ. Ở trên giường của Phàm Ngự tôi còn nghĩ tới người đàn ông khác, tôi muốn cô biết hậu quả đáng sợ mà cô phải nhận. Đừng mong phản bội tôi dù là trong tư tình bốn - Thì ra cô chỉ là một thế thân, bởi cô có khuôn mặt tương tự như người con gái kia. Đoạn tình năm - "Phá cái thai đi, cô cảm thấy mình xứng đáng mang thai con của tôi sao?" Đêm mưa, hắn ôm người con gái hắn yêu tàn nhẫn nói. Sáng sớm hôm sau, An Tuyết Thần nhìn vết máu tươi ở giữa hai chân mình, từ giây phút ấy tim cô đã chết. - Bản Hợp đồng chẵng khác nào 1 Nhà Tù của Cô. Thể loại Cổ đại, Giang hồ, Ngọt ngào, Công sủng thụ, Cường thủ hào đoạt, Sinh tử văn, HECP Khí thế bức người, võ công kiệt xuất, nói ít “làm” nhiều công x Nhõng nhẽo, bị phế võ công, cưng quá thành hư, vô tư thụ Tiêu Tấn Dương x Lâm Tiểu AnTình trạng bản gốc Hoàn, 5 chương, 1 phiên ngoạiLâm gia vì tranh đoạt quyền thừa kế nên mọi người lục đục, tính kế lẫn nhau. Lâm Tiểu An vì tranh quyền thất bại nên bị ám toán rơi xuống vực sâu. Mười năm mất tích,hắnlaji đột hiên xuất hiện, được mọi người đưa về nhà. Cứ tưởng mười năm qua không có tài phú của Lâm gia, hắn ắt là sống rất cơ khổ, chật vật, nhưng ngờ đâu hoàn toàn ngược lại. Hắn rõ ràng là sống sung sướng quá nên bản tính nuông chiều sinh kiêu hiện rõ rệt, thái độ cực kì thiếu đánh, làm ai cũng tức hộc khái truyện kể về 1 tiểu thụ dã tâm bừng bừng, không may bị đánh rơi xuống vực, tình cờ được cao nhân xa lạ sống dưới vực để ý, trực tiếp đem hắn đi động phòng, sau đó sủng hắn tới trời khiến hắn ngoài việc làm “tiểu kiều thê” của y ra thì không làm được gì khác, rồi lại sau đó “tiểu kiều thê” ngơ ngác leo lên được khỏi vực, te te chạy một mạch về nhà xưa khiến cao nhân nổi cơn thịnh nộ, gấp gấp truy giả có lời lưu ýCó tình tiết cường thủ hào đoạt, tình yêu cưỡng chế là điểm quan trọng của truyện. Xin cẩn thận trước khi đọc. Nếu không hợp ý thì thỉnh nhẹ nhàng rời đi nha, muah muah! Năm tôi lớp năm, mẹ tôi ôm đề, cho vay tiền đánh bạc, vỡ nợ, bỏ trốn. Bà đón tôi đi học, mua tặng tôi đôi bông tai vàng tây rồi biệt tăm. Tôi không muốn drama hóa nhưng hôm đó đúng là ngày nổi giông và cơn mưa mùa hè xối xả, hòa cả vào nước mắt nước mũi tèm nhem của con bé sợ hãi, đứng chờ mẹ đón cả tiếng đồng hồ. Mẹ tôi đi không liên lạc đến 2 năm sau, cô tôi tai nạn, mất, mẹ mới quay về. Việc mẹ tôi rời đi ảnh hưởng tôi nhiều thứ nhưng ảnh hưởng nhất vẫn là trải nghiệm thăm gặp với bố. Sự cô độc, tủi hờn của tôi lúc đó có lẽ là đỉnh điểm mà tôi đã trải qua. Mẹ đi, số lần thăm gặp bố cũng thưa dần, đồ ăn cho bố cũng gói gọn lại cá khô và ruốc. Cả nhà sống vào lương hưu của bà tôi, nào đâu dám xa xỉ. Mẹ đi, 2-3 tháng tôi mới được dì, được bác dẫn đi thăm bố. Có lần đi xe máy, có lần đi ô tô nhưng tuyệt nhiên không lần nào tôi háo hức như cũ. Tôi vẫn bị sai vặt đi mua Thăng Long nhưng không cần thay mẹ đi đăng ký qua trưa hay qua đêm nữa. Dì tôi, bác tôi đều bận, sắp xếp được thăm bố một buổi là tốt lắm đi, nhà tôi cũng đìu hiu hơn. Tôi chỉ biết học, lâu lâu ngó xuống gầm giường xem có cái xác nào của mẹ xuất hiện, lâu lâu bấm máy bàn vào số mẹ với hi vọng nghe tiếng mẹ đáp lại. Hồi đó, học ở huyện, đâu biết gì tiếng Anh, thế mà gọi mẹ nhiều quá, tôi thuộc luôn câu "The number you have dialed is not available, please try again later. Tút tút tút." Nhưng hồi mẹ đi, nhà tôi đã có điện thoại, tôi có thể kết nối với bố qua điện thoại bàn trại giam, mỗi lần 15 phút. Thế cũng đi, mỗi lần thăm bố, nhà tôi đều ca bài ca dạy dỗ, dạy đời, than trách, tôi chẳng biết làm gì ngoài ôm bố khóc rồi lại chạy đi chơi. Trong nhà thăm gặp có một phòng nhỏ xíu ở gần vườn - là nơi ở của một phạm nhân đặc biệt. Tôi đã gặp 2 chủ nhân của phòng nhỏ đó. Một chú án chung thân, một chú vẫn là án chung thân. Đúng vậy, phòng nhỏ đó dành cho tù nhân chung thân ở lâu, cải tạo tốt hoặc có tiền, có quyền được gần hơn với thế giới loài người. Các chú ở đó nhiệm vụ chính là đẩy xe lương thực từ căng tin vào phòng giam, quét dọn sân, phòng ốc và làm các việc lặt vặt khác. Chú đầu tiên nuôi 1 cặp thỏ trắng xinh xắn và thích nghe đài. Chú thứ 2 thì luôn cho tôi bánh chocopie và dạy tôi tiếng Anh đến giờ vẫn không nhớ vì sao tôi lại học tiếng Anh cùng chú. Có một lần, hết giờ thăm gặp, bố về phòng nhưng nhớ quá, tôi cứ mon men đi theo phía sau, vào tận sâu khuôn viên rộng rãi, nhiều cây cối, qua phòng giặt thì bị phát hiện. Chú cán bộ thấy tôi và quát đuổi ra ngoài. Bố tôi vừa thương vừa buồn cười cho con gái rượu mà xuề xòa Thôi, cháu còn nhỏ, nhờ ông dẫn cháu ra ngoài hộ ạ. Trại khác thế nào không biết chứ trại bố tôi, cứ là phạm sẽ xưng cháu, gọi ông với cán bộ. Một dạ, hai vâng cun cút dù cán bộ tuổi đáng bậc con của đi, những năm sau bố tôi tuy vẫn cải tạo tốt nhưng phá cũng không ít. Bố ở trong nhưng chuyện gì ở ngoài cũng biết. Duy có chuyện con gái đến tuổi dậy thì, phải mặc áo ngực, phải dùng băng vệ sinh, thì bố tôi chẳng hay. Có lần thấy tôi mặc áo ngực thắt dây ở cổ, bố tôi đã òa lên mà khóc Trời ơi, tau đi lâu a ri rồi à, con đít bông của tau hấn lớn rồi đây này tôi biết, cùng trại bố tôi là chú K và vài chú khác, cũng ra tù vào tội. Chú K như trùm mafia, như con nhà tù, đi mấy chục năm mà về xây nhà, mua xe, ai không biết cứ tưởng chú đi xuất khẩu lao động. Bố kể, ngoài xã hội thế nào thì trong tù cũng vậy, chỉ là nền kinh tế lạm phát hơi căng mà thôi. Chú K giỏi nắm bắt cơ hội, kinh doanh được, thu được tiền từ những phạm vẫn hay cuộn những tờ pô-li-me nhét hậu môn. Chú còn chân trong, chân ngoài, mở rộng mạng lưới theo cách này, cách nọ rồi phất lên. Đầu tiên là tự nuôi thân không cần gia đình thăm gặp, sau đó là nuôi lại gia đình. Chú K và các chú khác ra tù rồi lại vào tù, đem tin đồn mẹ tôi bỏ trốn cùng người đàn ông khác rỉ lại bố tôi. Hoặc theo cách nào đó, bố tôi biết được. Bố uất hận, hay gây sự với người khác, đập phá tận 2 cái ti vi, lén mua rượu và cả thứ gì đó để dùng giải trại không được dùng tiền, đồ nhọn, sắc, đồ tạo lửa,... nhưng bố tôi luôn có cách để dùng được. Đồ nhọn sắc có thể mài, đồ tạo lửa cũng vậy. Bố tôi thậm chí còn hâm nóng đồ ăn bằng cách đốt bao ni-lông nhặt được lúc đi làm cơ mà. Bộ bí kíp sinh tồn nhà tù của bố tôi, phải nói không phải là dạng vừa tù thời đó, anh em thích nhất là cày phim truyền hình kiếm hiệp, đọc Kim Dung. Gần đây, tôi còn có dịp đi mua hộ anh một đứa bạn - án tử hình vài bộ tiểu thuyết Tiếu Ngạo, Ỷ Thiên,... Mua rồi mới biết, có cả một đường dây sưu tầm sách cũ, đem cho anh em phạm dùng dần. Người bán hàng thấy tôi đọc tên sách là nhận ra ngày mua cho ai. Anh không dùng tài khoản ngân hàng nhưng thuộc rất rõ các đầu mối chuyển sách ở mọi trại giam Nam Bắc. Anh bảo Cứ đọc hết chừng này là đến ngày xử. Xử rồi truyện lại được chuyển qua đây. Tôi lại phục vụ các anh em năm tháng đó, nhà tôi, qua một chú cán bộ quen luôn nhận được tin không hay về bố nhưng thật may, những năm cuối nên chuyện cũng trôi nhanh. Năm tôi học lớp 10, đỗ chuyên của tỉnh thì cắp sách xuống thành phố học. Bố tôi mãn hạn ngay sau đó một năm. Từ thành phố xuống trại thì xa nhưng sau khi mãn hạn bố tôi phải ở tại một trại phục hồi nhân phẩm cỡ một tháng. May mắn là khu đó gần thành phố nên bác đưa tôi đi thăm. So với nhà giam thì nơi đó xập xệ và bé hơn hẳn. Tôi không có nhiều ký ức lắm. Phần càng lớn càng xa cách bố, càng ngại ngùng. Phần vì tôi cũng chỉ xuống gặp đưa bố ít kẹo lạc, keo cu đơ rồi đi ngay trong buổi sáng. Trong những năm bố đi tù, tôi nhớ nhiều hơn về 2 lần bố ốm nặng. Bố tôi bị hỏng phổi nặng nề, lại nhiễm HIV nên sức khỏe rất yếu. Bố phải đến khu phạm nhân tại một bệnh viện địa phương điều trị. Đợt đó, mẹ vẫn ở nhà. Mẹ chăm bố tận tụy, cơm nước đầy đủ, chỉ cầu cho bố chóng vượt qua. Thầy bói bảo bố tôi không qua khỏi nhưng rồi bố cũng lành bệnh và về trại giam. Cùng phòng với bố tôi là một ông lão 70 tuổi, con cái quá xa để có thể chăm bệnh. Ông bị tai biến, chậm chạp, hay cáu gắt nhưng rất đáng thương. Ông luôn khóc, kêu trời vào mỗi tối. Điểm chung của ông và bố tôi ngoài là phạm nhân còn là sự căm ghét với công an. Những lúc tôi kể ước mơ muốn mặc quân phục, bố tôi và ông đều bảo tôi mơ mộng và làm nghề gì không làm lại chọn làm cái nghề thiên hạ chửi. Học kỳ 1 lớp 11, bố tôi mãn hạn tù, được phát tiền để đi xe về nhà. Lần đầu học cách đội mũ bảo hiểm đi xe máy, lần đầu học dùng cục gạch nokia, lần đầu học dùng smartphone, lần đầu bán đất để trải nghiệm cần, cỏ, ke, đá - những thứ cao cấp hơn thời bố còn có CMND rất nhiều. Bố có rất nhiều lần đầu nhưng không thể lần đầu hào hứng gọi Con gái yêu ơi, bố về rồi nữa. Tôi đã xa nhà, xa bố, xa cả những ký ức gắn liền với nhà tù, xa cả buổi sáng Chủ nhật, lần đầu làm quen lại bố hôm đó quá nhiều đây mấy năm, mỗi lần nhắc đến 2 từ "đi tù" tôi đều thấy mặc cảm và hết sức khó chịu. Cái cảm giác vừa tủi nhục, vừa oan ức, vừa đau đớn giống như lúc phi tần trong sạch nhất bị giá họa tội thông dâm bonus cảm giác bị dịch hạch nên hoàng đế đày vào lãnh cung, vĩnh viễn không được nhìn thấy ánh đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi Mình chẳng làm gì sai cũng không mắc bệnh lây nhiễm gì. Tại sao mình phải chịu đựng những điều đó?Nhưng ở thời điểm hiện tại, khi đã bình an mỗi lúc nghĩ về tuổi thơ gắn chặt với nhà tù lẫn trại giam phục hồi nhân phẩm, tôi như được thôi thúc để kể về đời sống nhà tù mà tôi được chứng kiến. Tôi không biết tôi làm điều này thực sự vì lý do gì nhưng tôi nghĩ có thể ai đó sẽ cảm thấy được đồng cảm, có thể ai đó sẽ hiểu biết hơn, có thể ai đó sẽ có cảm hứng hơn cho một cuốn sách hay podcast nào đó. Và thay vì những hình ảnh, thông tin trên mạng, có lẽ tôi nên kể chuyện - câu chuyện mà tôi đã mang suốt những năm tháng cũ. Editor AJ/Ajthyj5Tạm dịch Chim trong lồngGiới thiệuVốn là mối quan hệ giữa kim chủ và người được bao dưỡng, thế nhưng lại trở thành một mối quan hệ khác mất hoàng yến ở trong lồng, thân xác không được tự do, nhưng không hiểu sao ngay cả tâm cũng bị giam là tác phẩm cùng hệ liệt với các tác phẩm trước đây của Bạch Giới Tử, gồmScandal hàng đầuSơ Hạ trong tôiKiêu ngạo với định kiến Thời điểm tiếng chuông tan học vang lên, Sầm Tư Kỳ xách cặp lên vội vàng rời khỏi phòng học, bạn cùng phòng đuổi theo hỏi cậu buổi tối có ra ngoài trường ăn xiên nướng* không, Sầm Tư Kỳ xấu hổ cười cười “Không được, tôi có việc không đi được, các cậu đi đi, buổi tối tôi không về không cần để cửa cho tôi.”Trận tuyết đầu đông năm nay rơi một ngày một đêm, tuyết đọng cao đến nửa cẳng chân, Sầm Tư Kỳ cầm ô, chân cao chân thấp dẫm tuyết đi đến cổng trường, hơi thở trong không khí kết thành một làn sương trắng, cậu giương mắt nhìn về phía trước, người đi đường có đôi có cặp hay tốp năm tốp ba, đang cười đùa đi ngang qua khi màn đêm dần dần buông xuống, nhìn đến cậu càng là một người cô đơn chiếc giây lát thất thần, Sầm Tư Kỳ bình tĩnh lại, chân bước nhanh hơn. Trạm tàu điện ngầm ở ngay bên ngoài cửa lớn trường học, chuyến tàu gần nhất lúc 6 giờ vừa rời đi, nhìn thoáng qua đồng hồ, Sầm Tư Kỳ có chút nóng vội, trước khi tan học 10 phút cậu nhận được tin nhắn Hoắc Long Đình gửi tới, nói đêm nay hắn sẽ qua, tuy không nói cần chuẩn bị cơm chiều, nhưng cậu cũng không thể quá muộn mới trở về, Hoắc tiên sinh tính tình không tốt lắm, cậu không muốn vì chuyện nhỏ này mà chọc hắn không may từ chỗ tàu điện ngầm đến chỗ Hoắc Long Đình sắp xếp cho cậu chỉ mất khoảng nửa giờ, ra khỏi trạm cậu có thể thuận tiện đi một chuyến đến cửa hàng tiện lợi, mau mua xong đồ dùng cần thiết, cô bé thu ngân có nhìn trộm cậu vài lần, Sầm Tư Kỳ thần sắc bình tĩnh, thoải mái hào phóng mà nhìn lại đối phương, cô bé thu ngân đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng tính tiền cho theo đồ mua từ cửa hàng tiện lợi ra đến cửa, cậu đứng ngoài cửa do dự chốc lát rồi quay lại mua mấy hộp thức ăn cho mèo, cô bé thu ngân mặt đỏ hồng mà nói với cậu “Cậu mua mấy loại này đi, hương vị rất tốt, con mèo nhỏ nhà tôi rất kén ăn, cũng đặc biệt thích loại này, còn thích hợp cho dạ dày của mèo nhỏ ốm yếu.”Sầm Tư Kỳ cười cười “Không cần, nó không kén ăn, cũng không có kiều quý như vậy.”Hoa viên Cẩm Giang là kiến trúc đã được xây dựng có hơn mười năm, giá nhà năm xưa hiện giờ đội lên tới trên trời, bất động sản tốt hoàn cảnh cũng tốt, bất quá điều này đối với Sầm Tư Kỳ không có gì liên quan, nơi này không phải nhà của cậu, nhiều lắm cũng chỉ là chỗ ở tạm thời, hơn nữa chỉ khi Hoắc Long Đình muốn tới, cậu mới có thể ở lại phòng ngủ một phòng khách hoàn thiện nhưng lại ít nội thất, không khí trong phòng băng băng lãnh lãnh không có nhân khí nhưng rất sạch sẽ, dì giúp việc một tuần sẽ đến hai ba lần, dì đến đều là ban ngày, cùng Sầm Tư Kỳ thời gian khác biệt cũng tránh làm cậu gặp nhiều xấu khi Sầm Tư Kỳ vào cửa liền đem đèn mở lên mang đến không khí ấm áp trong phòng, cất đi đồ vật mua tới, mấy hộp thức ăn cho mèo thì để trong ngăn tủ bếp khoá lại, Hoắc Long Đình sẽ không đến những nơi như thế đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay áo ngủ đến khi ra Hoắc Long Đình đã vào tới cửa, đang cởi áo Long Đình thân mặc áo khoác màu xanh đen bên trong là tây trang thẳng thớm, thân hình đĩnh bạt, lãng mục ô mi, khuôn mặt thon gầy lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, tuy hắn chỉ mới vừa ba mươi nhưng giơ tay nhấc chân lại là vẻ tự phụ sinh ra đã Tư Kỳ cũng không biết cụ thể Hoắc Long Đình làm việc gì, chỉ biết hắn có rất nhiều tiền, là xuất thân quý công tử hào Tư Kỳ ở nghỉ hè năm hai đại học mà biết được Hoắc Long Đình, ba mẹ cậu mất sớm, duy nhất chỉ có bà nội là giữ cậu lại nuôi dưỡng, năm đó bà nội bị nhiễm trùng đường tiểu, chi phí chữa bệnh đắt đỏ không phải một sinh viên còn đi học có thể chu toàn, cho dù bán đi nhà ở quê xa cũng không đủ, trong thời điểm cậu mờ mịt vô thố nhất đã gặp Hoắc Long Đình, Hoắc Long Đình cho cậu một tờ chi phiếu, cậu đem chính mình bán cho Hoắc Long Tư Kỳ nhận lấy áo khoác Hoắc Long Đình cởi ra giúp hắn treo lên, lại đi phòng bếp pha cho hắn một ly trà, Hoắc Long Đình uống trà cùng cậu nói vài câu chuyện phím, đều là hỏi một chút việc vặt ở trường của cậu, Sầm Tư Kỳ thuận miệng nói chính mình trước năm học đã lấy được học bổng quốc gia, Hoắc Long Đình gật gật đầu, ngữ khí như cũ bình đạm “Sinh hoạt phí đủ dùng không?”Khoé miệng đang cười của Sầm Tư Kỳ hơi hơi đình trệ, ban đầu cậu còn ôm ít tâm tư được thêm vài lời hỏi thăm cậu nỗ lực như thế nào để đạt được học bổng, nháy mắt lại trở nên đần độn vô vị, Hoắc Long Đình nhìn như quan tâm học tập của cậu, kỳ thật bất quá chỉ là nhàm chán tìm đề tài mà thôi, hắn chính là không thèm để ý, chỉ biết đúng hạn cho cậu đủ sau đó là từng bước mà lên giường, Hoắc Long Đình không thô bạo nhưng cũng không tính là ôn nhu, ở trên giường cũng không có cái gì cổ quái, thời gian đã hơn một năm, Sầm Tư Kỳ đã sớm thích ứng hết thảy, lúc này cậu thường thực an tĩnh, cơ hồ không phát ra âm thanh, cũng chỉ ở thời điểm cuối cùng bị Hoắc Long Đình lật qua tiến vào sẽ nắm chặt ra trải giường bên dưới, áp lực mà phát ra tiếng khi sự tình kết thúc, Sầm Tư Kỳ ghé vào giường mà thở dốc lúc lâu mới hoà hoãn lại, Hoắc Long Đình từ phòng tắm đi ra bắt đầu mặc lại quần áo “Tôi đi trước, em nghỉ ngơi sớm chút đi.”Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại gật gật đầu, Hoắc Long Đình chưa bao giờ ở lại qua đêm, cậu sớm đã thành thói tiếng đóng cửa vang lên, Sầm Tư Kỳ chân đã mềm nhũn mới từ trên giường bò xuống, bạch trọc nhớp dính theo đùi mà trượt xuống, cậu ở trong lòng cười khổ, may thật, vẻ chật vật cùng nan kham này sẽ không có người thứ hai nhìn nữa đi ra từ phòng tắm Sầm Tư Kỳ ngồi ở mép giường mà phát ngốc một hồi, rồi cũng đứng dậy thay quần áo, từ ngăn tủ lấy ra hộp giấy và vài món quần áo cũ, lại đi tới phòng bếp mở ngăn tủ khoá kia, ôm lấy thức ăn mèo cùng cặp sách ra khu được làm xanh hoá rất tốt, nơi nơi đều là cây xanh, Sầm Tư Kỳ ở trong hoa viên đi qua đi lại, nhỏ giọng gọi vài tiếng, một con mèo nhỏ mới mấy tháng từ lùm cây chui ra, Sầm Tư Kỳ ngồi xổm xuống mở hộp thức ăn cho mèo, đổ vào trong chén nhỏ mang theo, đưa tới trước mặt mèo nhỏ cẩn thận đi lại gần, đầu tiên là dùng mũi ngửi ngửi, sau đó liền ngấu nghiến mà là một con mèo hoang bình thường, hai tháng trước Sầm Tư Kỳ ở đây nhặt được nó, mèo nhỏ chỉ có một mình, cậu sinh lòng trắc ẩn liền đem mèo nhỏ bế lên lầu, những ngày đó vì mèo nhỏ hầu như ngày nào cậu cũng ở lại đây, mãi cho đến một tuần sau khi Hoắc Long Đình đi công tác trở về, vừa vào cửa đã bị mèo nhỏ quấn lấy, mặt mày liền đen là lần đầu tiên Sầm Tư Kỳ nhìn thấy Hoắc Long Đình tức giận như vậy, tuy rằng hắn không mắng chửi, không nói gì cũng không bắt Sầm Tư Kỳ phải giải thích, chỉ là làm cậu lập tức phải mang mèo nhỏ đi, nhưng từ ánh mắt và giọng nói của hắn Sầm Tư Kỳ có thể cảm giác được, hắn thật sự sinh Tư Kỳ không dám tiếp tục giữ lại mèo nhỏ, cũng không thể mang mèo nhỏ về ký túc xá ở trường học, chỉ có thể đem thả trở về, cách một hai ngày lặng lẽ mang chút thức ăn đến cho nó, cứ như vậy mà nuôi dưỡng, cũng may con mèo nhỏ này đủ kiên cường, vẫn còn sống, còn càng lớn càng hiện tại trời lại đang đổ tuyết, cậu sợ mèo nhỏ bị đông lạnh đi mất, sao khi cho nó ăn no đem mèo nhỏ ôm lên, trong chớp mắt tìm thấy một góc khuất rồi tính toán làm cho nó một cái bìa giấy các-tông và quần áo cũ làm ổ nom cũng chắc chắn, mèo nhỏ bò đến hướng của Sầm Tư Kỳ kêu vài tiếng, Sầm Tư Kỳ thực cao hứng, sờ sờ đầu nhỏ của nó, lại đổ thêm cho nó ít thức ăn để bên ngoài, sắp xếp ổn thỏa một lúc sau mới đứng dậy rời quay về phòng nghỉ, Sầm Tư Kỳ mang theo cặp sách trở về trường học, dù cho trời tuyết đường đêm lại khó đi, cậu nghĩ cũng không muốn một mình ở lại căn phòng lạnh lẽo đêm đã buông xuống, tuyết trắng đọng trên đèn đường càng làm nổi bật ánh đèn ấm áp, phá lệ mà có vẻ nhu hòa, Sầm Tư Kỳ thổi khí trong lòng bàn tay, tâm tình tốt lên không ít, mở ô ra, chậm rãi bước đi trong màn tuyết đêm.

đi tù truyện full